Thứ Tư, 11 tháng 8, 2010

Lão Tư Công: Hội nghị Diên Hồng về cái lưỡi bò 12:

Thời gian trôi đi. Ba đứa con ở nhà với Lão cũng lớn lên trông thấy. Mới đấy mà con Cua út của Lão đã ngoài hai nhăm. Cái con giống y như Mẹ nó. Suốt ngày tíu tít, công việc túi bụi. Nó lo công lo việc quá, chẳng để ý đến chuyện tình yêu tình báo bao giờ. Lão đâm ra lo. Con gái đến thì cứ như trái bom nổ chậm ấy. Nhưng nếu nó nổ thì cũng vui, đàng nầy mãi chắng thấy nó chịu nổ. Có lẽ nên bàn tính với bà ấy chuyện nầy xem sao.

Khoảng thời gian đi tù cộng sản làm Lão bỏ hẳn rượu. Sáng nay tự tay pha trà uống. Lão vừa uống trà vừa nhìn vợ con Lão bán buôn. Mấy mẹ con tự đùm bọc lẫn nhau trong thời gian Lão ở tù nên cuộc sống gia đình Lão cũng khá. Hai đứa Anh nó cũng đã có vợ có con, nhà cửa đàng hoàng. Chúng cùng với mẹ nó hình thành nên cái dịch vụ buôn bán quần áo, phân bón nông nghiệp và xăng dầu cho thị trấn nầy.

Lão công nhận vợ Lão rất khá. Cái cô Yến ngày xưa đã thế. Rõ ràng là Lão có chọn người, nên đời Lão cũng thoái mãi. Được cái vợ Lão rất hiếu lão....
Chí có hai đứa ra đi cùng chú Sáu làm lão lo thôi :
Lão nhìn ra cái cầu treo trước ngõ. Nói là cầu treo thôi nhưng nó đã được bê tông hóa. Cái cầu chí có ở miệt sông nước nầy mới có. Cầu rộng một thước tây, nhưng cái chiều cao thì khỏi tả. Cao ngất ngưởng, lại không có lan can. Người ta thường bảo đi qua cầu. Quê Lão phải gọi là lên cầu và xuống cầu mới đúng. 
Nhìn cái cầu là thế. Nhưng con Cua Út nhà nầy cứ cái honda 50 chạy vù vù làm tim Lão nhảy lên từng chập.

Lão nhớ hồi xưa chí có mấy cây tre mà thằng lớn suốt ngày cứ nghịch cái cầu đó. Bây giờ chắc có cầu xanh xanh đỏ đỏ nên mãi chưa thấy về. 

Nghe nói Chú Sáu bên kia làm ăn cũng chẳng ra sao. 

Cái gì cũng có hội có thuyền chứ. Cái nầy có lẽ phải học người Trung Quốc. Khổ nỗi người Việt mình khó mà thực hiện. Vợ chú ấy làm móng chân móng tay còn được, nhưng Chú ấy làm thì phí quá. Lão không tưởng tượng được . Khi người Gio Thái họ hành nghề cắt tóc thì họ nắm đầu thiên hạ, cấm ai dám rục rịch khi họ cạo mặt, họ bảo ngước lên là phải nhìn lên, họ bảo quay đầu là phải quay, cúi xuống là phải cúi xuống . 

Đàng nầy cái nghề cắt móng chân thì ngược lại . Quỳ gối, hay ngồi thật thấp . Khách hàng ngồi ghế cao. Họ đưa chân lên ngang với mặt mình cho mình cắt . Các bà lại hay mặc váy ngắn nữa chứ . Chết thật, cái khúm núp là thế . Nó không cho con người ta ngấn mặt lên được . Cái quỵ lụy không phải là bản năng gốc của người Việt mình . 
Đại úy mưu lược thế mà phải làm móng chân móng tay cho bọn Mễ ư. chẳng qua cái gọi là thời thế. Thế thời, thời phải thế .

Qua thư Lão biết hai đứa con Lão cũng chẳng học hành gì. Tốt nghiệp tú tài xong thì đứa con gái Lão làm cái nghề " neo hay nail... " gì ấy. Thằng lớn phụ bếp cho một nhà hàng tại phố ấm thực người Hoa. Nghe nói cuộc sống cũng tạm ổn.
Chí có điều lão mong được gặp bọn nó một lần mà e khó quá.
Lão lại nhìn ra chiếc cầu. Nơi chính Lão đã đưa hai đứa con Lão ra đi 30 năm về trước.


Đầu óc đang nghĩ vẩn vơ làm thơ làm thẩn, đùng một cái tiếng ai như tiếng chậu vở ly rơi. Tiếng gọi phá tan cái không khí buôn bán thường nhật trước cái ki - ốt nhà Lão.

Anh Tư.... Anh Tư....

Đúng là tiếng con mụ Tám. Cái con mụ chưa thấy người đã thấy tiếng. Lão nhong cái con mắt đã sập xuống vì tuổi già lên nhìn mãi. Lão nhìn hồi lâu về hướng chân cầu, một lúc sau mới thấy bóng dáng của mụ lộ dần, lộ dần.

Cái kiểu uốn khúc mình xà nầy cũng một thời làm no con mắt Lão. Bây giờ nhìn lại dáng kiều vẩn thế. Nhưng cái uốn khúc thời con gái nó dịu dàng thanh mai, bây giờ với cái thân hình sồ sề mập ú mà dáng đi nầy tạo thành cái lắt lẽo, cái chiếm dụng không gian, thực thực hư hư đến hoa cả mắt. Đã thế đi kèm với cái chất giọng xé lụa làm đinh tai nhức óc người đối diện. Khuôn mặt chãy sệ vì mỡ nên khó mà đoán được tuổi, không thể đoán được cầm tin con gì. Trong mười hai con giáp có con nào giống.

Anh Tư có nhà hông ta?

Rõ ràng mụ Tám đã thấy Lão ngồi đó, như thường lệ vào buổi sáng. Cái thường lệ bao năm tính từ ngày ở tù về là thế. Sáng ra, pha trà, nhìn vợ con bán buôn là công việc của Lão.

Tui đây. Bà Tám chắc có việc?

Lão hỏi thế thôi , chứ biết tỏng mụ Tám thì có việc gì. Chẳng qua là xem xem nếu có Lão ở nhà thì Mụ khó lòng mà buôn dưa lê, bán thịt chó được. Cái con Mụ vô duyên nhưng lắm lời nầy mà mai mối cho ai. Có giỏi thì mai mối cho chính Mụ đi.

Nhắc đến làm mai thì có lẽ phải kể đến 15 năm về trước. Mụ Tám thời đó trẻ trung hơn. Nhan sắc thì củng dể coi hơn bây giờ tý. Củng do mai mối mà mụ về làm dâu xứ ngoại. Nghe nói mụ lấy thằng Tây thì phải.
Lão nghe qua cũng đủ biết chắc phải có nguyên do gì gì ấy chứ. Lão đoán mò một là thằng nầy sứt môi lồi rốn, hai là có tật bẩm sinh ở mắt... Đại loại thế. Mà Lão đoán đúng thật.

Đùng cái, bốn năm sau Mụ trở về. Hỏi ra mới biết thằng Tây nó lấy mụ về để chăm sóc cho ông nội nó nằm liệt giường, nghe nói do té xe. Lấy mụ về nuôi ăn khỏi phải trả lương.
Thế là nó khôn. Mụ một chữ tiếng Anh không biết. Lỡ nó có hỏi :

" Do y-ou need mon-ey?"

Lại nghe nhầm thành:

" uôn - xà - lanh - mông - te ".

Học lõm được người Khơ Me ở dưới quê thì bỏ mẹ.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét