Thứ Tư, 11 tháng 8, 2010

Lão Tư Công: Hội nghị Diên Hồng về cái lưỡi bò 11:

Tư Lão Công:

Lão Tư, quê ở Tiền Giang nhưng trước năm 1975 đi lính ở An Giang mà thời đó người ta quen gọi là tứ giác Long Xuyên. Cái duyên của Lão với An Giang có lẽ cũng bắt đầu từ khi đơn vị Công Binh chiến đấu số..5 - VNCH được thành lập. Lão nhớ khoảng vào những năm 1952 đến 1956 thì phải. Sau nầy là quân số của Giang Đoàn 25, nằm trong sự chí huy trực tiếp của thiếu tá : Trần Thế Tráng.
Trong một dịp hành quân xuống phía tây Lão đã bén duyên với cái cô Yến bán hàng cạnh cái bến Ninh Kiều - Cần Thơ. Cái vùng sông nước lắm tôm cua, con người đằm thắm mặn mà nầy giữ luôn chân Lão.

Đơn vị hành quân thì vợ con Lão cũng hành quân. Đơn vị đi An Giang, vợ con Lão cũng đi An Giang. Cả nhà Lão đánh giặc... Và cái duyên với An Giang như một định mệnh. Khi chiến trường Cam Bốt cầu viện quân ta. Đơn vị Lão lên đường chiến đấu theo hướng núi sập, vợ con Lão cũng theo hướng ấy mà thắng tiến.
Cái thời con người còn coi trọng lợi ích quốc gia dân tộc là thế đó. Gia đình Lão làm gì biết đến ngày mai ra sao. Ai còn ai mất? Ai đưa tiến ai?...Nói chung mụ vợ Lão cũng đã xác định rất rõ về cuộc sống của trai thời chiến.

Thời gian đóng quân ở đây cũng là thời gian vợ chồng Lão đón đứa thứ nhất. Cu cậu mới ra đời đã nhiễm cái tính lẳng tử phiêu bồng của Ba, cái tính nhanh nhẹn của vợ nên suốt ngày cứ bi ba bi bô... Không khí gia đình Lão ấm hắn lên. Lão nhận thức dần trách nhiệm của mình đối với quốc gia, gia đình và cuộc sống.

Cũng từ đó sáng ra Lão lên đơn vị, trừ những hôm trực chiến, còn lại Lão về gia đình phụ vợ buôn bán nuôi con. Cứ thế đứa thứ 2, thứ 3.... 5 ra đời. Lão xác định gia đình định cư luôn ở đây.

VNCH thất thủ. Anh em đơn vị Lão chạy sang bến Kiên Giang. Họ hẹn nhau đúng 2 giờ sáng có mặt ở chân cột đèn hải đăng để ra đi. Trong thâm tâm Lão cũng muốn lắm. Cái mong muốn của một người Cha lo con mình sẽ sống sao trước ách thống trị của cộng sản. Còn tương lai của chúng nó. Rồi thì búa rìu dư luận cộng sản có bóp chết chúng không? Học hành ra sao.... Trời ơi ! Lão làm sao đây.
Nhưng biển nước mênh mông , đường tới đích thì đơn vị Lão cũng chưa ai biết. Họ chí biết không phải sống với cộng sản là được rồi. Trong họ chết còn sướng hơn làm nô lệ. Họ đúng. Nhưng Lão càng đúng. Lão không thể đem năm người con phó mặc cho biển lớn , lương tâm không cho phép Lão làm thế.

Nhưng thời gian quá ngắn buộc Lão phải ra quyết định. Nếu ở lại thì Lão cũng có tội với những đứa con lão. Chúng nô lệ, chúng ngu muội, chúng bị đoạ đày cũng do Lão.

Suốt cả buổi chiều nay Lão cứ cầm lấy chai rượu uống ừng ực. Nhưng sự sống chết nó còn mạnh hơn bất cứ loại tân dược nào. Lão cứ uống, nhưng Lão không say được, hay nói đúng ra là cái đầu Lão không cho Lão say. Nó bắt lão càng phải tỉnh.
Khoảng chiều tối sau khi đã làm hết hai chai rượu và ba cái khô mực. Lão ra quyết định.

Mẹ mầy ơi...! Lão gọi lớn.

và khi đã thấy thấp thoảng cái bóng vợ Lão sau vườn thì Lão lại tiếp.

Mẹ Mầy gọi thằng Hai với con Chuột xếp quần áo đi.

Xong Lão thủ thỉ.

Mình nè. Tui tính thế nầy !

Tui gởi thằng Hai và con Chuột cho chú Sáu.

Trong đơn vị tui. Chú ấy tính tình đôn hậu, trung trực. Thuộc hạ tui tui biết. Vợ chú ấy cũng hiền hậu. Lại hiếm muộn, nên tui gởi hai đứa lớn nhà mình nhờ chú ấy trông nom.
Đường sã xa xôi, nguy hiểm bội phần nên tui không thể đem tất cả đi để mạo hiểm. Hai đứa nó cứng cáp hơn thì tui đỡ lo hơn. Tui sẽ ở lại để lo cho 3 đứa còn lại. Nếu đi lọt thì tính tiếp. Với lại thời gian nguôi ngoai chúng nó tự tìm về với nhau. Mình là cha là mẹ mình nên tính thế bà ghĩ đúng hông.

Chờ hồi lâu. Không thấy vợ trả lời. Lão gắt. Hay Bà muốn đi.?

Chị vợ trả lời trong tiếng nấc:

Tui ở nhà.
Nhưng cho chúng nõ đi tui hông nỡ.
Nguy hiểm lắm .

Lão gắt:

Biết thế nào là nguy hiểm !
Tui với bà nhiều phen hành quân cũng nguy hiếm đấy thôi.
Với lại nếu để ở nhà biết đâu còn nguy hiểm hơn. Cộng sản nó tha không. Hay là cả nhà đi tù. Con cái được cho ở biệt lập, để nhồi sọ...

Tui biết cái rũi ro nên tui mới gởi hai đứa nhớn. Coi như năm mươi năm mươi, nếu ở nhà mà sung sướng hơn thì ba đứa ở nhà sẽ hổ trợ hai đứa ở xa và ngược lại . Còn nếu bị bức tử thì chúng ta cũng còn hai đứa đã may mắn thoát được . Mà mình không còn định hướng nào hay hơn. Tui tính thế là hết khả năng rồi. Trách nhiệm làm cha buộc tui phải tính thế bà ạ. Mong sao bà hiểu.

Buổi chiều tối hôm ấy Lão chở hai người con đi qua nhà chú Sáu.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét