Thứ Sáu, 16 tháng 3, 2012

Lề thói và Chính Đạo của cuôc cách mạng -tt

Đó là mặt tích cực của hai chữ Lề Thói, ngoài ra những tiêu cực so với ngày nay cũng có nhiều, thói quen nói nhiều, nói lớn của người Việt Nam. Hay lối sinh hoạt, phong tục kiểu tiếp nối gây ảnh hướng lớn trong các dòng họ Việt ngày nay. Điều này dể nhận thấy ở các vùng quê tại đồng bằng Bắc Bộ.
Đất nước, con người đang ngày đêm quằn qoại chịu đựng những đòn roi của chế độ cai trị hà khắc, Cộng Sản đã áp đặt trị vì với những điều luật mang đầy đủ tính man rợ chưa từng thấy trong thế giới hiện tại, thế giới thông tin.
Cộng Sản đã xóa tan những thói quen, đức tính tốt nhất, hạt nhân, nguyên khí của dân tộc Việt. Tìm cách triệt tiêu, đồng hóa các dân tộc nhỏ lẻ anh em. Từng ngày chúng xây dựng, đào tạo, tẩy não nên một thế hệ con cháu Việt không khác gì một loài robot – vổn chí biết thừa hành mệnh lệnh của chúng.


Trong dòng riên xiết của mẹ Việt Nam, hàng loạt các nhân tài, người yêu nước, những cả nhân thức tỉnh, dân oan, trí thức bị bỏ rơi, công chức bị chèn ép… đã đứng lên và mong muốn một cuộc cách mạng. Xu thế tất yếu của thời đại, một nền Cộng Hòa, một chính thể dân sự buộc phải có, kể cà đổ máu… là điều mà ai dấn thân đều có thể nhìn thấy.
Đây không phải là một kỳ vọng, nó hoàn toàn hiện hữu, cùng với những sự hiện hữu và những diễn biến trong bổi cảnh chính trị, địa chính trị toàn cầu. Cuộc cách mạng Hoa Lài, Cách mạng Tuynidi, Ai Cập… Việt Nam có những lợi thế về con người, về tinh thần dân tộc, về địa chính trị… Tại sao cuộc cách mạng chưa nổ ra, nhiều người đã đưa ra nhiều giải pháp, đưa ra nhiều câu hỏi. Sự phụ thuộc địa chính trị bên cạnh nước CS Trung Cộng, nhận thức của người dân, chế độ CS còn mạnh hay lòng dân còn sợ hải?... Trong muôn vàn lý do đó, tồn tại hai chử Lề Thói, vổn đã ăn sâu trong con người của dân tộc Việt.

Sự tiếp nối vổn đã có sẳn, cùng với dã tâm của chủ nghĩa cộng sản đệ tam… Chính quyền CS Hà Nội với sự tiếp tay, góp sức của tên tội đồ dân tộc Hồ Chí Minh và của Mao Trạch Đông… Một lần nữa dân tộc lại bị hai chữ lề thói được đẩy lên một cường độ mới, khiếp khủng và kinh hoàng hơn nhiều. Điều này chính là lợi dụng sự ít học, thói quen suy nghĩ trong nghĩa hẹp… Kích động tâm lý quần chúng, tạo nên cao trào đấu tố với những hình thức man rợ.
Những lề thói xuất hiện sau này, dưới sự cai trị của CS hà khắc, chúng tạo nên một nỗi sợ hãi trong tất cả người dân, nổi sợ hãi trong cộng đồng, trong xã hội. Sự sợ hãi trở nên tự cô lập chính mình, nổi hoang mang và sợ hãi này xuất hiện và ăn sâu trong tiềm thức, thi thoảng xuất hiện trong giấc mơ, nỗi sợ hãi được gia cường thêm khi cộng hưởng với lối suy nghĩ làm sao để tồn tại.
Chính nỗi sợ hãi, tính nghi kỵ này, qua thời gian ăn sâu vào tiềm thức, bám chặt vào não trạng của nhân dân Việt Nam… Hình thành nên lề thói mới. Lề Thói Cộng Sản.


2. Thảm họa dân tộc bị ép nhận Lề Thói Cộng Sản:

Ở trên đã nói đến nguyên nhân hình thành những bản tính không thể gọi là tốt đẹp của con người dưới chế độ cộng sản. Phần này tác giả cố gắng thử đi tìm hiểu một cách cụ thể hơn với những trường hợp cụ thể của con người dưới chế độ CS đang từng ngày đè nặng ách thống trị lên dân lành ở quê nhà.
Câu nói Cộng Sản đi tới đâu là chia rẽ ở đó, mới nghe câu này người dân trong nước hoài nghi, kẻ tự cho mình là trí thức mĩa mai: cho rằng người nói câu đó chưa nhận thức tới nơi tới chốn, cán bộ Đảng thì nói nó trái với chủ trương, đường lối của Nhà Nước. Với câu nói của Hồ Chí Minh:
Đoàn kết là sức mạnh.
Câu nói này nói lên điều ai cũng biết, lúc còn bé, tóc còn để chóm, Bà Ngoại tôi vẩn hay kể câu chuyện về bó đũa. Cho nên câu nói này chính là một sự nói lại ý của các bậc tiền nhân – Không phải của ông Hồ Chí Minh. Nhưng cũng qua câu nói này, nó ẩn chứa nhiều điều. Trong đó không loại trừ đó là phương pháp của Đảng Cộng Sản, với những lớp đào tạo chính trị, học viện Nguyễn Ái Quốc… Thì muốn kẻ thù không có sức mạnh còn gì bằng ngoài cách phân rã họ.
Thời gian sau đó, XH VN mang đầy màu sắc u tối, XH mà sau này bà Dương Thu Hương đã khẳng định đó là một “ thiên đường mù”. Nhưng có lẽ cái thiên đường mù mà sau 1975 bà ấy mới nhận thấy, khi tiếp xúc với một chút tia sang nhỏ nhoi còn sót lại của một chế độ, một chút tia sang mà có lẽ nguồn sáng đã tắt ấy cũng làm cho bà thức tỉnh. Cái XH u ám đó, không phải lúc đó nó mới u ảm, khi ta xét về thực trạng XH từ những năm đầu của chế độ Cộng Sản, thì chúng ta sẽ thấy bóng tối đang lan nhanh, ụp xuống, len lõi trên từng ngóc ngách của quê hương VN.
Khổ thay cho dân Việt, chiến tranh điêu tàn, con người tiếp xúc với nền văn minh hơi muộn, nên ý thức dân tộc không rõ ràng, tri thức nhìn ra thế giới bị bao bọc bởi những truyền thống nô dịch… Nhưng cũng có những con người nhận chân được cái bánh vẽ mà đảng cộng sản bày ra. Họ ý thức trước những lời hứa hảo đó. Những con “tàu hả mồm”, những di dân đường bộ, tàu hỏa… chạy trốn khỏi cái thiên đường XHCH nhưng đầy bất công và u ám.
Cái XH này thể hiện rất rõ trong nhiều tác phẩm của các nhà tri thức chân chính, thi thoảng ta gặp những bức tranh của họa sĩ Bùi Xuân Phái… Với Hà Nội điêu tàn và xám ngắt, với không khí nghẹt thở mang đầy lo toan, những tâm trạng hoang mang và chết chóc… Chen lẫn bên những tác phẩm của nhưng tên Văn – Nô, hay Họa – Nô với những nét cứng nhắc, lời văn khô khan mang đầy tính hận thù…
Từ ấy trong tôi bừng nắng hạ
Mặt trời chân lý chói qua tim.
Mới nghe qua ta lầm tưởng hay lắm, và rất văn chương… Nhưng hởi ôi, một học thuyết mà tác giả tự cho là chân lý, và hát theo những người khởi xướng… Người ta nói chó sủa theo đàn là thế.. trước đó chúng ta có câu:
Chân lý đây rồi! ….
Câu nói của Hồ Chí Minh khởi xướng, để rồi chính sự vô thần, vô cảm “chói” qua những con người vỗn đầy tính tham lam và thủ đoạn. Để rồi Việt Nam đầy cảnh tang thương khi những con người này xô bàn hương, đạp bàn độc… Có người cay đắng nói “ chó nhảy bàn độc” là thế.
Một chính thể mang màu máu kể từ lúc ra đời, cho đến nay dấu hiệu suy tàn đã rõ, nhưng những hành động mang tính khát máu vẫn đang ngày đêm diễn ra. Ngày ngày, giờ giờ vẫn có nhưng con người vô tình hay hữu ý trở thành nạn nhân của chế độ. Những tiếng kêu mang đầy sức sống, đầy tính nhân văn, nhân bản… xuất hiện. Những tiếng kêu phát xuất từ chính tâm ngày càng nhiều, mặc cho sự đàn áp ngày một tăng cao. Cùng với sự bùng nổ các phong trào dân chủ quốc tế, trong xu thế dân chủ hóa của loài người. Đất mẹ đang quằn qoại trong thời kỳ sinh nở đứa con tự do thật sự.


Còn Tiếp

Lý Đông: Trần Văn Huy

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét