Thứ Hai, 16 tháng 11, 2009

Hội nghị Diên Hồng về cái lưỡi bò 8:


Thời gian. Phải, khoảng thời gian mấy chục năm áp dụng đã có thể tự trả lời cho cái hay của nó chăng?. khoảng thời gian đó đã vạch ra trước mắt chị sự tối dạ hay đức tin mù quáng về nó. Và chính nó tạo nên cái cả thể quái thai về chính trị và kìm hảm sự phát triển tự nhiên. Nghĩ đến đây Chị liên tưởng đến những thằng, những con nghiện ma túy đang tràn ngập xã hội. Sự thay đổi tính nết khi con người muốn thăng hoa tột cùng là thế đó. Nó đúng như suy nghĩ và hành động của một thằng nghiện.

Hà là một chàng trai có tiếng thông minh và nhanh nhẹn thuộc dạng bậc nhất trong một khối xóm. Cái dáng cao cao thanh mãnh cộng với khuôn mặt khả ái làm chết bao trái tim của các cô gái mới lớn trong vùng. Có lẽ Hà sẽ tiến xa trong con đường chinh phục chị em, hay trong công danh nếu như không bị trở ngại là quá rụt rè, ăn nói cộc lốc, ngại tiếp xúc của mình.
Tốt nghiệp phổ thông trung học loại giỏi Hà ra thành phố học đại học. Cũng từ đây, một thế giới khác hiện ra. Hà đặt câu hỏi?
Đại học hay là học đại đây. Khi: Người cẳm cúi học thì lại thua người có quang hệ sẳn có. Hà nhận ra rằng cái xã hội trong đó có mình được tạo nên nhờ những mối quan hệ chằng chịt của chế độ. Cái nầy trong lý thuyết Mác - Lê cũng có nói đến. Như vậy CNXH thực chất là quan hệ xã hội của một ít người, quan hệ đó là mối quan hệ máu mũ, dòng tộc, tình cảm đan xen, chồng chéo và rối tung lên. Nói chung là quan hệ trị vì. Tất cả, những sinh viên, công nhân, hay cán bộ mới đều như một con thiêu thân đêm ngày bay vào vùng trời quan hệ chí để tồn tại và sống còn.

Cũng từ đó Hà thay đổi chiều hướng suy nghĩ của mình. Mà nó quá rõ ràng, khi con người ta thay đổi suy nghĩ, hướng đi cho chính mình. Thì con người mình cũng dần đối thay. Hà lao vào quan hệ. Tìm cách tiếp cận với những cô gái con quan, kết bạn với những công tử con của các ông cấp lớn. Những buổi ăn theo lũ bạn thâu đêm, những quan hệ yêu đương, trai gái mờ ám... Dẫn đến Hà đã nghiện.

Giờ đây: Hà như một con người cõi âm đúng nghĩa, hốc hác, con mắt trơ ra. Dáng đi xiêu xiêu, run run... Hậu quả của những cuộc truy hoan bất tận gây ra bởi cái lý thuyết không cần truyền thống, không cần đạo đức... Chí cần có " khoa học biện chứng " và thực dụng.

Những hôm Hà về muộn, nơi căn phòng chật hẹp với con mụ già đáng tuổi mẹ mình thì cả xóm đều biết. Giọng nói cứ văng vắng đêm thâu. Cách sinh hoạt ngược đời của nó cũng khiến người ta phải suy nghĩ. Ăn sáng vào giờ ăn trưa và ăn tối vào lúc trời gần sáng. Đặc biệt những lúc phê thuốc Hà đúng là bậc thiên tài trong thuyết giảng, thuyết pháp:
Đôi mắt nhắm nghiền, cái dáng Hà ngồi trước mâm cơm cứ đong đưa. Cái lưng dài như ngọn tre trước gió của èo ọt, xoay quanh. Đôi đũa cầm tay chí chờ dịp rơi xuống, nhưng chẳng bao giờ rơi vì Hà biết nó là cần câu cơm của mình. Nghiện vẩn phải ăn mà...

Nó gắp thức ăn và cứ cầm thế mãi. Miệng cứ thao thao mọi thứ trên trời dưới biển. Vốn là thằng ít nói, cộc lốc. Nhưng giờ đây nó nói lưu loát lắm, kết quả của những toan tính cho sự nghiệp Quan và Hệ của nó. Nó nhận xét về cách làm của ông kia bà nọ. Nói thằng nầy ngu, con kia dại... Nói chán nó quay qua chính quyền. Nó nhãi giọng ông chủ tịch:

" Tôi nọi, đồng bạo nghe rọ không.
Nếu đồng bạo trả lời RỌ, thì từ ni:
Tiếng Nghệ An sẽ là tiếng phộ thông Việt Nam ".

Nó nói trơn tru như những bậc thuyết pháp đại tài. Âu cũng là nghiệp quả. Bởi đức phật rất chân phương và mộc mạc. Ở họ từ trong tim đã là một xã lợi không cần che dấu. Chí có con người thường thôi. Đẹp khoe ra, xấu xa đậy lại. Hoạc tìm cách tô thêm cho khuất đi nét đen tối. Những cao tăng hoa lá, hay nhưng vị sư, một khi đã thấm nhuần tư tưởng vô thần đều có cứ chí của một người nghiện.

Còn tiếp.

3 nhận xét:

  1. Cửa Địa Ngục đang dần mở ra:

    Hà là đại diện cho những con người theo đuổi tư tưởng cả nhân. không riêng gì Hà. Xã hội đang nảy sinh những con quỷ dữ. Cái bóng dáng của nó đang dần dần lộ rõ. Cái hình hài bảy đầu mười sừng và vô vàn móng vuốt như ngày càng vươn dài hơn, cùng với thời gian khống chế dần suy nghĩ, hành động của nhân loại.

    Chị ngồi đây. Lòng nặng trĩu, tâm hồn chao đảo, suy nghĩ mông lung. Cũng có lúc trong Chị có những tiếng kêu, tiếng ngăn của lương tri và đạo đức còn sót lại. Những lúc như thế Chị nhận ra cái sai trái trong hành động của mình.

    Cái suy đồi đạo đức của lớp trẻ, cái dã tâm của chủ nghĩa bành trưởng cộng sản, cái độc ác và loạn luân của những con người lợi dụng tín ngưởng tôn giáo để lừa gạt dân lành. Cái bệnh hoạn của một số người tự cho mình là thánh, tự mình lập ra tôn giáo, kêu gọi người nhẹ dạ và trẻ em, thanh nhiên bệnh hoạn... Phục vụ cho cái thân xác của mình. Trái ngược với tôn giáo chính tông. Coi trọng linh hồn và hướng thiện...


    Tội ác. Tội ác đang ngày đêm bổ xuống từng tâm hồn, len lói vào những tâm hồn yếu đuối. Chúng đem đến cho con người sự sung sướng giả tạo, ý chí vươn lên trong đen tối. Chúng tạo nên một xã hội vui vẽ trong ăn chơi nhục dục và hướng thụ. Chúng đội lốt trong nhưng quý bà có vẽ đoan chính nhưng sản sàng tiếp tay cho những hành động mờ ám.

    Chính nó, những nhân vật đó, những con người đó, những hành động đó... đang là đại diện cho Quỷ Vương. Họ chính là tay sai và đang dần từng bước tiếp tay cho cửa địa ngục, nơi nó đang dần mở ra.

    Chị vô thần. Chị chẳng tin ai ngoài bản thân chị. Nhưng giờ đây. Khi thỉnh thoảng tiếng nói lương tâm làm Chị chợt nhận ra điều đó.

    Còn tiếp.
    tran van huy

    Trả lờiXóa
  2. Những tiếng nói lương tri, cộng với cuộc sống và giá trị nhận định lịch sử đã cho Chị một nhận xét tương đối đúng. Đến nay chị vẩn còn thấy đúng. Cái bối cảnh đất nước thời nay. Một khi đem nó so sánh với cái nô lệ của dân tộc đoạ đày của Chị.

    Làm sao ta có thể so sánh cái cả nhân, cái danh dự hảo huyền, cái ích kỷ, cái vụ lợi với một lợi ích dân tộc. Nếu đem so sánh sẻ làm cho ta trở nên nhỏ nhen ích kỷ và vụ lợi.

    Chị thầm công nhận những anh em đã quên thân vị dân tộc. Nổi bật nhất vẩn là Ngô Đình Diệm. Chị không nói về trước đó, Chị đang xét về cái lịch sử thời cận đại. Họ NGô nổi lên như một vị Anh Hùng dân tộc, trong Ông dân tộc và đạo đức luôn luôn là cái cối lỏi. Chị biết: Dân tộc, cái danh từ đi liền với sự tồn vong, cái tự chủ xuất phát từ lòng tự trọng của mỗi cá nhân, từ cả nhân liên hệ với gia đình và sau đó là xã hội.

    Ông là người đại diện cho lòng tự trọng cả nhân, qua đó đại diện cho gia đình, lớn hơn là lòng tự trọng của dân tộc. Mà dân là gốc, bỏ dân coi như đã bỏ dân tộc.
    Thói ích kỷ đã tạo nên câu nói:

    " Quân đội là cha nhân dân."

    Bỏ dân là bỏ cả dân tộc nầy rồi. Ngày xưa giặc tàu phù chí lấy một ít đất của nước Nam, đem dấu ở đế giày còn phải đòi lại. Huống hồ một giọt máu đào hơn ao nước lã. Chị nghĩ, Chị đã sai. Những giọt máu được mang đi bởi Ma Vương, bởi cái ích kỷ tự cao... Thì rồi đây: Con Lạc Cháu Hồng sẽ đòi lại nó.
    Đến lúc đó, Chị cũng phải đền tội. Chị Chấp nhận sự thật, mong một ngày về nơi Cha Chị đã về.
    Chị biết: Không thể đem Nguyển Tất Thành, Nguyển Văn Thiệu hay một người nào. Trong giai đoạn lịch sử đó để so sánh với Ngô Đình Diệm. Cái cốt lõi của dân tộc vẩn còn trong Ông.

    Còn tiếp.

    Trả lờiXóa
  3. Chị lại nghĩ:
    Thời gian vẩn cứ trôi. Con người cứ thế sóng sau xô sóng trước. Nối tiếp và nối tiếp.Lớp đàn Anh đã ra đi, nên cái khoảng thời gian nầy là của Chị. Để giử vững nó quá không đơn giản. Cùng với sự phát triển khoa học và kỹ nghệ. Lớp trẻ đang manh nha mầm mống đi trái với cái hướng mà đàn Anh Chị đã vạch từ trước. Củng đúng thôi: Rồi đây con em Chị phải tìm cái hay mà học hỏi chứ.

    Cái lệ thuộc, cái dây mơ rễ mã đã có từ trước cứ buộc lấy Chị. Nó như càng ngày càng chặt hơn.

    Đơn cứ như vụ cái lưỡi bò nầy:
    Người ta bảo chua cay, mặn ngọt cũng cái lưỡi. Đau khổ, sung sướng... cũng cái lưỡi. Chị biết không thể bỏ cái lưỡi được. Một cơ thể sống không thể thiếu cái lưỡi. Nó là nơi ta đưa thức ăn, nước uống. Nó là cái máy vo viên, định lượng, định tính mọi cái ta đưa vào. Mặt khác nó tạo cho ta cảm giác của sự sống, cho ta biết nên sống thế nào, ra sao....

    Hôm nay đây: Chị ngồi một mình trong căn phòng lạnh lẽo. Anh em đang tìm cách xa rời Chị. Đúng ra là tìm cách xa rời cái vô lối, bạo hành trong chính sách của Chị.

    Buồn quá. Cũng tại cái chủ nghĩa Mác - Lê. Có thời nó được mọi người gọi là " kim chí nam " nầy , giờ đây nó như một miếng đạn đang rĩ sét, ăn mòn cơ thể chị. Chị nhìn lên tường, nơi treo cái bản đò hình chữ S. Cái hình của cơ ngơi Cha Ông để lại.
    Qua thời gian cái đoạn từ Lạng Sơn đến Quảng Ninh như bị lõm vào mất một quảng. Đã thế mà cái thằng kỹ sư chó mã nó còn vẽ thêm một đoạn nét đứt ngay giữa Biển Đông mới chết chứ.

    Nhìn cái nét đứt như tát vào cái bản mặt của Chị. Nó như ôm chặt, vây kín đất nước. Cái hình rời rạc đó lại nối kết với nhau như một cái lưỡi vậy. Chị hình dung cái lưỡi như ngo ngoe, như thò dài ra. Nó kéo từ Móng Cái và xuống tới gần Sài Gòn còn gì. Chưa nói toàn bộ các hòn to, hỏn nhỏ nó đều liếm sạch. Nó như muốn đưa xuống đến tận cùng, như đang liếm dần đến cái ngã ba lòng trên cơ thể Chị.

    Người ta bảo cái lưỡi của người khác có thể tạo sung sướng, cảm giác, kích thích óc sáng tạo cho bao nhiêu người, cho bao thể hệ... Không biết có đúng không. Nhưng Chị nghĩ , nó là sự tồn tại hay không tồn tại. Chị nhìn nó. Chị nghĩ đến nó mà sởn cả gai ốc.

    Chị không thể công nhận nó. Chị phải phản kháng thôi. Đến nước nầy nếu Chị còn nhượng bộ thì chắc chắn con cái Chị sẽ không tha cho Chị được. Người ta bảo sống để cho con cho cháu mà lại.
    Nhưng đối phó cho nó nhẹ nhàng, có trước có sau. Cho nó ít tốn thất thì e rằng rất khó. Mà cái khó lại chồng thêm cái khốn. Chị bàn tính với ai đây. Dân đâu có nghe Chị. Chị đang ở cái thể cai trị không dân đây mà. Chí có đảng. Nhưng đảng thì lại đoản. Nên khó mà thành công được.

    Bí quá Chị bèn đưa tay giật tóc. Vừa giật được vài cái thì Chị lại nghĩ lỡ sau nầy mình thành Sư Chân Không thì chết. Nên thôi. Đôi tay dài với những chiếc móng sơn màu máu đành buông xuông theo thời gian và chờ đợi thời cuộc.

    Cái gì đến ắt phải đến.

    Trả lờiXóa