Thứ Hai, 16 tháng 11, 2009

Hội nghị Diên Hồng về cái lưỡi bò 8:


Thời gian. Phải, khoảng thời gian mấy chục năm áp dụng đã có thể tự trả lời cho cái hay của nó chăng?. khoảng thời gian đó đã vạch ra trước mắt chị sự tối dạ hay đức tin mù quáng về nó. Và chính nó tạo nên cái cả thể quái thai về chính trị và kìm hảm sự phát triển tự nhiên. Nghĩ đến đây Chị liên tưởng đến những thằng, những con nghiện ma túy đang tràn ngập xã hội. Sự thay đổi tính nết khi con người muốn thăng hoa tột cùng là thế đó. Nó đúng như suy nghĩ và hành động của một thằng nghiện.

Hà là một chàng trai có tiếng thông minh và nhanh nhẹn thuộc dạng bậc nhất trong một khối xóm. Cái dáng cao cao thanh mãnh cộng với khuôn mặt khả ái làm chết bao trái tim của các cô gái mới lớn trong vùng. Có lẽ Hà sẽ tiến xa trong con đường chinh phục chị em, hay trong công danh nếu như không bị trở ngại là quá rụt rè, ăn nói cộc lốc, ngại tiếp xúc của mình.
Tốt nghiệp phổ thông trung học loại giỏi Hà ra thành phố học đại học. Cũng từ đây, một thế giới khác hiện ra. Hà đặt câu hỏi?
Đại học hay là học đại đây. Khi: Người cẳm cúi học thì lại thua người có quang hệ sẳn có. Hà nhận ra rằng cái xã hội trong đó có mình được tạo nên nhờ những mối quan hệ chằng chịt của chế độ. Cái nầy trong lý thuyết Mác - Lê cũng có nói đến. Như vậy CNXH thực chất là quan hệ xã hội của một ít người, quan hệ đó là mối quan hệ máu mũ, dòng tộc, tình cảm đan xen, chồng chéo và rối tung lên. Nói chung là quan hệ trị vì. Tất cả, những sinh viên, công nhân, hay cán bộ mới đều như một con thiêu thân đêm ngày bay vào vùng trời quan hệ chí để tồn tại và sống còn.

Cũng từ đó Hà thay đổi chiều hướng suy nghĩ của mình. Mà nó quá rõ ràng, khi con người ta thay đổi suy nghĩ, hướng đi cho chính mình. Thì con người mình cũng dần đối thay. Hà lao vào quan hệ. Tìm cách tiếp cận với những cô gái con quan, kết bạn với những công tử con của các ông cấp lớn. Những buổi ăn theo lũ bạn thâu đêm, những quan hệ yêu đương, trai gái mờ ám... Dẫn đến Hà đã nghiện.

Giờ đây: Hà như một con người cõi âm đúng nghĩa, hốc hác, con mắt trơ ra. Dáng đi xiêu xiêu, run run... Hậu quả của những cuộc truy hoan bất tận gây ra bởi cái lý thuyết không cần truyền thống, không cần đạo đức... Chí cần có " khoa học biện chứng " và thực dụng.

Những hôm Hà về muộn, nơi căn phòng chật hẹp với con mụ già đáng tuổi mẹ mình thì cả xóm đều biết. Giọng nói cứ văng vắng đêm thâu. Cách sinh hoạt ngược đời của nó cũng khiến người ta phải suy nghĩ. Ăn sáng vào giờ ăn trưa và ăn tối vào lúc trời gần sáng. Đặc biệt những lúc phê thuốc Hà đúng là bậc thiên tài trong thuyết giảng, thuyết pháp:
Đôi mắt nhắm nghiền, cái dáng Hà ngồi trước mâm cơm cứ đong đưa. Cái lưng dài như ngọn tre trước gió của èo ọt, xoay quanh. Đôi đũa cầm tay chí chờ dịp rơi xuống, nhưng chẳng bao giờ rơi vì Hà biết nó là cần câu cơm của mình. Nghiện vẩn phải ăn mà...

Nó gắp thức ăn và cứ cầm thế mãi. Miệng cứ thao thao mọi thứ trên trời dưới biển. Vốn là thằng ít nói, cộc lốc. Nhưng giờ đây nó nói lưu loát lắm, kết quả của những toan tính cho sự nghiệp Quan và Hệ của nó. Nó nhận xét về cách làm của ông kia bà nọ. Nói thằng nầy ngu, con kia dại... Nói chán nó quay qua chính quyền. Nó nhãi giọng ông chủ tịch:

" Tôi nọi, đồng bạo nghe rọ không.
Nếu đồng bạo trả lời RỌ, thì từ ni:
Tiếng Nghệ An sẽ là tiếng phộ thông Việt Nam ".

Nó nói trơn tru như những bậc thuyết pháp đại tài. Âu cũng là nghiệp quả. Bởi đức phật rất chân phương và mộc mạc. Ở họ từ trong tim đã là một xã lợi không cần che dấu. Chí có con người thường thôi. Đẹp khoe ra, xấu xa đậy lại. Hoạc tìm cách tô thêm cho khuất đi nét đen tối. Những cao tăng hoa lá, hay nhưng vị sư, một khi đã thấm nhuần tư tưởng vô thần đều có cứ chí của một người nghiện.

Còn tiếp.