Thứ Tư, 11 tháng 8, 2010

Hội nghị Diên Hồng về cái lưỡi bò 10: tiep theo

Chấn thương tâm lý củng bắt đầu từ. Nam tỉnh dậy đã thấy mình nằm ở phòng điều dưỡng của bệnh viên 108. Sau hơn hai tháng hôn mê và lần được được chuyển qua các bệnh viện từ Huế ra đây. Nên nhớ Nam là một sĩ quan rất giỏi, một trí thức chính quy không phải loại trí thức chạy xô của thời loạn. Anh nói thông viết thạo Pháp ngữ, Anh ngữ... Đã lên tới cấp tá.

Sau một tuần tỉnh lại Anh xin phép về thăm quê. Thăm cái nơi chôn rau cắt rốn, thăm mẹ già lưng còng quanh năm còm cõi, thăm vợ hiền cả tổi thanh xuân ngóng đợi, chờ mong. Để rồi cái tuổi đó cũng theo thời gian trôi đi vào dĩ vảng.

Chiếc xe dừng lại ngay đầu con đường nhỏ dẫn vào nhà Anh. Anh chạy vội về nhà, bỏ mặc mùi hương của cảnh đồng lúa đang đến mùa thu hoạch, mùi thơm hương quê yêu dấu đã từng gắn chặt với cuộc đời Anh. Anh chạy vội đến cống, chiếc cổng làm tạm bợ với những thanh tre chặt vội, đan chéo một cách tạm bợ để ngăn không cho trâu bò vào phá rau. Nổi nhớ vợ lúc nầy đã đến đính điểm. Anh nhảy tót qua cổng rào, cú nhảy của một sĩ quan chính trị tham gia trinh sát giờ đây mới được sử dụng cho riêng con người Anh. Anh chạy nhẹ như mèo, nhanh như báo về phía cảnh cửa chính. Chợt Anh khựng lại:
Tiếng gì nghe thoang thoảng, lúc mạnh lúc nhẹ. 

Bằng phương pháp nghiệp vụ Anh nhận ra đó là tiếng rên của một người đàn bà. Nhẹ nhàng, rón rén, khẻ liếc vào khe hở của hai tấm phên tre. Anh Bàng hoàng sứng rốt.

Ngay giả gian chính, trên cái sập gổ truyền kỳ. Vợ Anh và Lão bí thư xã đang làm cái "công tác" XHCN. Đích thị tiếng rên vừa rồi là của mụ. Hai cơ thể trần như nhộng, đang quằn qoại, quấn chặt như hai con rắn đến kỳ động đực. Một con phát ra âm thanh riên rĩ theo nhịp của cái dùi trống, con còn lại phát ra tiếng phì phì như trâu bị chọc tiết.

Chúng đổi tư thế : Hai tay Lão bí thư nắm chặt hai cái nắm cửa suy dinh dưỡng của mụ vợ Nam véo mạnh, rà soát... Chúng đang làm động tác cào bằng vùng cao, lấp đầy thung lũng theo chủ trương của đảng ...

Nam không còn kịp nghĩ gì nữa Anh chạy vội đi. Anh đã đi theo đảng, đã dâng cho đảng cả tâm hồn, thể xác, một cảnh tay... Nhưng giờ đây đảng còn xin thêm Anh cả vợ.

Cơn đau đầu lại ập đến. Hình ảnh vua Hùng lại hiện ra. Một bóng con voi trắng xuất hiện. Một giọng nói trầm hùng thương cảm như dặn dò.

Thôi con ạ. Con hơn người khác là đã chứng kiến cảnh sinh ra. Rồi đây con cũng sẽ chứng kiến cái tận diệt.

Cũng từ đó một người điên xuất hiện. Cái hình dáng trần truồng vừa đi và thét 

Ta càng phải sống! 

Ta càng phải sống! ...........

Mây chiều u ám, bóng Lão điên đang tiến dần theo quốc lộ 1 A hướng Bắc Giang về Hà Nội. 

Chiều nay trên đài " ra đi ô " phát ở băng tần FM đưa tin : 

" Các tài xế chú ý, trên đoạn Bắc Ninh về Ninh Hiệp có một người điên đang tiến bộ giửa đường , các lái xe nên chạy chậm và tìm hướng tránh.... "

Có Lão xế tài ác miệng còn nói :

Lão đi tìm ông Minh râu.....


Sống trong hy vọng:

Cũng trong buổi chiều ám đạm ấy. Cách xa nơi người điên kia đang tiến bước hàng ngàn cây số. Một cụ già gầy ốm, mặc áo bà ba nâu, đầu quàng khăn, tay chống gậy đang lê từng bước nặng nhọc của tuổi già trên đoạn đường từ núi Sập hướng về ngã tư Đèn Bốn Ngọn - An Giang tiến bước.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét