Chủ Nhật, 29 tháng 8, 2010

Ván cờ thứ nhất: - Hội nghị Diên Hồng về cái lưỡi bò (tiếp theo) 14:

Ván cờ thứ nhất:

Lão đợi cho cơn hen dịu xuống. Lão đợi vợ Lão nguôi cơn buồi tủi. Lão đứng dậy đi từng bước chậm rãi theo hướng ra cầu. Lão đi để trách xa cái không khí ngột ngạt và để qua nhà ông Ba Tàu cạnh nhà Lão.

Trong cái làng nầy thì Lão và cái ông Ba Tàu nầy luôn là kỳ phùng địch thủ trong cờ tướng. Cũng như trong các môn hội hè. Cái thú chơi cờ bắt đầu khi Lão còn học trường sĩ quan trù bị. Giờ đây khi thời gian nhàn rỗi hơn thì nước cờ của Lão càng sâu và hay hơn. Đó là đối với Lão, củng có thể đối với cả đám thanh niên trong cái thị trấn nầy. Nhưng Lão đánh với Ông Ba Tàu mười ván thì Lão thắng bốn, may ra thì năm, họa hoằn mới sáu.

Lão chậm rãi lê từng bước cẩn trọng qua cái tam cấp, Lão nhìn vào cái sân bày biện rất nhiều cây cảnh, bôn - sai , non bộ của nhà lão Ba Tàu.

Ngay trước hòn non bộ, bên cạnh lão Lã Vọng bằng đất nung. Ra xa khoảng hai mét là một bộ - ngựa (sập gụ ). Chiếc sập làm bằng gốc cây rất to, loại gỗ quý hiếm. Cộng với rất nhiều nhánh rễ làm nên hình hài kỳ dị, cổ quái. Nó được gia công bởi những người thợ bậc thầy nên bóng nhoãng. 

Trên sập. Một cụ già râu tóc bạc phơ, quắc thướng. Mắt trợn mũi to. Đích thị là em Trương Phi, nói là em vì Lão nầy trắng hơn. Mặc bộ đồ xám, thêu hình âm dương. Đúng là chưởng môn phái Võ Đang Ba Tàu. Xung quanh còn một vài thanh niên trong xóm. Chính giữa là một bàn cờ rõ to với những quân cờ được làm bằng sừng bò tót và ngà voi, thể hiện bản lĩnh trường tồn bất diệt.

Chiếc bàn và chủ cờ có lẽ đang đợi Lão.

- A ! Chú Tư.

- Ngộ chờ chú mãi. " Dô đây ngồi đi ". 

Giọng lão Ba Tàu ghe ngọt như đường. Lão biết rằng Ba Tàu đang nói mình đánh với ổng. Suy nghĩ đó đúng vì mấy anh thanh niên kia thì làm gì phải đổi thủ. 

Mà chơi cờ cũng phải tìm đối thủ nặng ký mà chơi. Ai đi chơi với người mới tập, hóa ra nó tiến còn mình thì tụt hậu sao. Mà đối thủ nặng ký củng đâu phải là hay. Cha Ông ta còn phân ra nhiều loại đối tượng đánh cờ mà:

Đầu tiên cao nhất vẩn là Kỳ Tiên. Nó ám chí bậc chính nhân quân tử. Những người có đầu óc tổ chức, có tầm nhìn sâu rộng. Có ý thức dân tộc rất lớn. Trong họ vượt ra khỏi cái lệ thuộc phù du, lệ thuộc bản thân. Cái quyết định của họ là xu thế của cả thời đại.

Tiếp đến là Kỳ Thủ : Là cờ của bậc chính nhân quân tử. Nhưng họ vẩn còn bị ràng buộc về một cái lý tưởng nào đó. So với kỳ tiên thôi. Nói chung cái phân cách giữa họ chính là cái đại cuộc. Các cuộc chơi, mỗi nước đi của họ cũng để cho ta mất cả tháng trời dò xét. Nhưng chắc chi đã thông.

Thứ ba là loại Kỳ Tầm. Là loại người chơi cho vui, giết thời gian. Hay có lẽ cho đỡ căng thẳng bởi một lý do nào đó. Có người thì nói : Họ không luận thắng thua. Nhưng không phải. Xem kỹ ta thấy nước đi của họ không trước không sau. Họ đánh với chính thời gian, chứ không đánh với người đối diện.

Thứ tư là cờ Vồ. Có nơi gọi là cờ chó. Tức là ám chí người đánh cờ thấy ăn được là cứ ăn, bất kể nguy hiểm thế nào cho nước cờ sắp tới. Hoạc có thể ăn tốt mà bỏ xe. Loại người nầy có thể vì xôi mà giết tướng. Trong xã hội họ là bọn tiểu nhân đích thực.

Thứ năm là cờ trâu. Loại cờ trâu đúng ra phải ở mức thứ tư mới phải. Họ trung tính. Có suy nghĩ. Có hành động đàng hoàng. Cái tội là họ nghĩ mãi mà chả ra. Nên ván cờ của họ cả buổi may ra mới lên được đúng một con sĩ.
Thứ sáu là cờ gà, cờ tiền, cờ nông dân.... Nói hết thì ôi thôi, nhiều quá.

Lão bước nhẹ nhàng lên sập. Ngồi xuống phía đối diện và bắt đầu cuộc chơi, trên chiếc bàn cờ dọn sẳn.

Lão ngước lên nhìn lão Ba Tàu. Đưa tay ra trước lão buông lõng một câu:

- Mời.

Chưa hết câu. Lão Ba Tàu đáp trả.

- Anh Tư nhường ngộ hứ. Ngộ xin.

Vừa nói. Tay lão Ba Tàu đã cầm lấy con mã số 8.

- Ai chà chà. Lão Tư buông một câu.

Trong thâm tâm Lão tính. Chắc chắn Lão Ba Tàu sẽ đặt con mã 8 kia tiến 7.

Một vị trí thâm sâu khó đoán. Là khởi điểm cho một thế xuất trận mờ áo vô hình. Nó có thể nói là công thì sẽ là công, nếu kéo pháo đầu. Hoạc có thể gọi là thủ nếu lên tượng ở cảnh đối diện.

Mặt khác : Cái thâm kia nó đưa đối phương vào tình thế khó xứ. Đặt đối phương vào thế buộc phải chủ công, rồi từ đó tìm ra sơ hở mà tiêu hao lực lượng địch.

Trong quân sự hiện đại: Đối phương lên mã khác gì chiến thuật đã được triển khai trong phạm vi lảnh thổ. Lối phô trương bằng hành động diễn binh, tập trận. Phương thức khai quân bằng thủy quân lục chiến chính là nó. Là cho đối phương triển khai phòng không củng dở, mà khai thủy không xong.

Đó chính là lên mã. Thế cờ nầy hợp lý nhất cho Lão là lên tốt 3 đối công.



Cái lên tốt 3 là đối công mang nặng tính phòng vệ. Quả thật thế, đứng trước lối khai quân khó đoán của lão Ba Tàu. Lão Tư chí còn chọn nước tốt 3 tiến một. Đó là hướng đánh an toàn, có trước có sau. Nó không hẳn đã là công. Đứng trước lối dương oai đó. Lão chí còn nước tốt tiến một phòng cách mã sang sông. Mặt khác tạo thế cho mã hoạc xe, pháo mình tìm hướng đánh.

Cái mưu lược nằm ở chổ đó. Đứng trước tình thế địch sức mạnh người đông. Động thái chưa rõ rệt. Thì đối sách chiến lược vẩn là phòng binh, bố trí chủ chốt các vị trí đồn bót, biên cương chắc chắn, thuận đường tiếp viện, hổ trợ giữa các binh chủng nhịp nhàng. Vị trí đó cần phải chốt chặt. Tốt tiến một có tượng phòng vệ. Lúc cần thiết có thế lót pháo đi kèm. Đó chính là tạo thế trong nan, mượn đà hải quả. Nghĩ đến đây Lão cầm tốt 3 tiến một.

Lão Ba Tàu hình như đoán được ý đồ đó của Lão nên khuôn mặt nở hắn ra. Lão nở nụ cười nham hiểm. Đưa tay cầm lấy con pháo 2.

- Pháo 2 bình 5.

Rõ ràng nét công đã dần lộ rõ. Hướng tiến đã bắt đầu hình thành. Đối phương đã công vào trực diện. Huy động sức mạnh khoa học kỷ thuật. Ngày nay nói đúng chắc chắn sẽ là triển khai pháo tầm xa, hay chính là tên lửa đạn đạo. Sự cần thiết đầu tiên của sức mạnh đã được thế hiện. Mục tiêu chính là làm tê liệt cơ quan đầu nảo.. Thông tin liên lạc, hậu cần tập trung....

Đây chính là đòn phủ đầu mở màn cuộc chiến. Áp dụng chiến thuật đánh nhanh thắng nhanh, hay là lợi dụng thời cơ chính là nó. Bên cạnh đó, kết hợp lối dùng binh khai cuộc phương tây. Vận hành cách đánh tống lực, làm tê liệt bộ phận đầu não. Sau đó sẽ là cảnh tràn sông tiếp quản. Lão nghĩ tới " Mỹ đánh I RẮC " là một vĩ dụ của chiến thuật nầy.

Nhưng đã có phòng bị từ trước. Bên trắng :

- Mã 2 tiến 3. ( Phe ta - trắng).
- Mã 2 tiến 3. (đen - quân thù ).
- Tượng 7 tiến 5 ( trắng).

Như vậy thế trận đã hình thành. Đứng trên cục diện địch sức mạnh người đông. Lão chí còn nước tìm cách phòng vệ.

Bên đen vận thêm xa luân chiến. Đó chính là thiết giáp loại có chất liệu gốm tổng hợp pha trộn nhiều lớp thép phòng vệ. Tầu chiến sẳn sàng xâm lăng. Bên đen.

- Xe 1 bình 2.

Lão đối lại :

- Mã 8 tiến 6.

Đây chính là lối triển khai phòng vệ Phi Tượng Cục. Lối dùng voi kết hợp mã cận thành chính là lối phòng vệ chắc chắn nhất. Khi có được thời cơ thì tán ra triệt tiêu mọi hướng chủ lực của đối phương. Lối phòng vệ có luân xa giử tượng như biểu dương tinh thần đấu tranh dân tộc, kết hợp kế thừa hướng đánh của Hai Bà Trưng, Bùi Thị Xuân. Làm nền tảng chống đỡ.





còn tiếp.

Chủ Nhật, 15 tháng 8, 2010

Tâm Thư của thanh niên Việt Nam gởi đến các dân tộc trên toàn thế giới.

Nhân danh các dân tộc Việt Nam.
Vinh danh những Anh Hùng vị Quốc vong thân .
----------------------------------


Tâm Thư của thanh niên Việt Nam
gởi đến các dân tộc trên toàn thế giới.

Kính gởi đến: Mọi người đang sống trên quả địa cầu, trên khắp năm châu bốn bể .

Đến tổ chức nhân quyền Liên Hiệp Quốc, và các tổ chức nhân quyền khác ...

Gởi đến các quốc gia dân chủ tiên tiến trên toàn thế giới và các quốc gia còn độc tài cộng sản phát xít .

Trung kính gởi đến toàn dân Việt Nam, các chư vị quý Niên Trưởng, các thanh niên Việt Nam Hải Ngoại sống rãi rác khắp nơi .

Kính gởi đến toàn thể đồng bào, thanh niên Việt Nam, học sinh, sinh viên, các viên chức , công nhân, nông dân trên toàn cõi nước Việt.

Thưa Quý Vị:

Trãi qua bốn nghìn năm lịch sử, bốn nghìn năm dân tộc ta từ thời Bách Việt, Âu Cơ đến các đời Đinh - Lý - Trần - Lê, sau đó là các đời nhà Nguyễnvà VNCH ... Dân tộc ta đã không ngừng phát triển, trường tồn và hưng thịnh về mọi mặt . Kinh tế được phát triển, văn hóa được chú trọng và được toàn thế giới biết đến như: văn hóa trống đồng, lúa nước , văn hóa làng xã ... mà các nước trên thế giới không bao giờ có được . Về quân sự, mặt dù là một nước nhỏ, nhưng Cha Ông chúng ta đã chứng minh cho toàn thế giới biết đến thể nào là lòng tự cường dân tộc, một tinh thần dân tộc mà các quốc gia Tây Âu khó đưa ra được khái niệm nầy. Dân tộc ta đã đánh tan nhiều lần tấn công, thôn tính của một nước lớn, đông dân đó là Trung Cộng . Đập tan mọi âm mưu bành trưởng, xâm lấn và tìm cách đồng hóa dân tộc ta . Suốt theo dòng chảy của thời gian, từ thời dựng nước đến nay cho chúng ta thấy điều đó:

- Từ thời Tây Hán, năm Kỷ Hợi ( 39): Trưng Nữ Vương dẫy binh đánh Tàu. Lời kêu gọi hừng hực, dồn dập ... làm dẫy lên tinh thần dân tộc, đem đến thái bình cho muôn đời sau. Để rồi ngày nay chúng ta vẩn còn âm hướng đó khi nghe Tiếng Trống Mê Linh, mà trước giờ xuất binh Hai Bà đã hét vang lời Thề:

Một xin rửa sạch nước thù
Hai xin dựng lại nghiệp xưa họ Hùng


Sau đó là trận đánh của toàn quân dân Việt Nam với Trận Bạch Đằng. do Ngô Quyền lãnh đạo đã đánh tan quân Nam Hán trên sông Bạch Đằng. Nó đánh dấu cho việc chấm dứt hơn 1000 năm Bắc thuộc của Việt Nam. Làm cho giặc phải khiếp đảm thừa nhận:

Ngô Quyền lại là người kiệt hiệt


Sau chiến thắng Bạch Đằng, Việt Nam bước vào thời kỳ xây dựng đất nước trên quy mô lớn. Đó là kỷ nguyên của văn minh Đại Việt, của văn hóa Thăng Long, kỷ nguyên phá Tống, bình Nguyên, đuổi Minh, một kỷ nguyên rực rỡ của các nhà Lý, Trần, Lê.
Nhà sử học Ngô Thì Sĩ đánh giá:

"Trận thắng trên sông Bạch Đằng là cơ sở cho việc khôi phục quốc thống. Những chiến công đời Đinh, Lê, Lý, Trần sau này còn nhờ vào uy danh lẫm liệt ấy để lại. Trận Bạch Đằng vũ công cao cả, vang dội đến nghìn thu, há phải chỉ lẫy lừng ở một thời bấy giờ mà thôi đâu" (Việt sử tiêu án).

* Dân tộc ta củng đã từng có những vị tướng tài ba với nhiều trận đánh làm cho giặc kinh hồn tảng đớm, đó là:
Chiến thắng Tốt Động, Chúc Động:Tháng 8 năm 1426, Lê Lợi chia quân cho các tướng làm 3 cánh bắc tiến. Phạm Văn Xảo, Đỗ Bí, Trịnh Khả, Lê Triện ra phía Tây bắc, Lưu Nhân Chú, Bùi Bị ra phía Đông bắc; Đinh Lễ, Nguyễn Xí ra đánh Đông Quan.
Chiến thắng Chi Lăng-Xương Giang: Các tướng thừa dịp xông lên đánh địch, giết hơn 1 vạn quân, chém được Lương Minh, Lý Khánh tự vẫn. Tướng Minh còn lại Hoàng Phúc, Thôi Tụ cố kéo về thành Xương Giang thế thủ nhưng đến nơi mới biết thành đã bị quân Lam Sơn hạ, phải đóng quân ngoài đồng không. Lê Lợi sai Trần Nguyên Hãn chặn đường vận lương, sai Phạm Vấn, Nguyễn Xí tiếp ứng cho Lê Sát cùng sáp đánh, giết 5 vạn quân Minh ở Xương Giang. Hoàng Phúc và hơn 3 vạn quân bị bắt, Thôi Tụ không hàng bị giết.
Mộc Thạnh nghe tin Liễu Thăng thua bèn rút chạy. Phạm Văn Xảo, Trịnh Khả đuổi theo chém hơn 1 vạn quân, bắt sống 1000 người ngựa.
Đến nay chúng ta vẩn còn nghe câu:

Năm ấy tháng 10 Mộc Thanh từ Vân Nam tiến sang!
Ngày 18 trận Chi Lăng Liễu Thăng thất thế!
Ngày 20 trận Mã Yên Liễu Thăng cụt đầu!
...
Lạng Sơn Lạng Giang thây chất đầy đường
Xương Giang Bình Than máu trôi đỏ nước!


Than ôi: Sau đó dân tộc ta, đất nước ta không ngừng bị giặc ngoại xâm, Giặc Tàu, Giặc Pháp, Giặc Mác, Giặc Mao ... Giết chết hàng triệu triệu đồng bào, người người ly tán, để rồi:

Tuấn kiệt như sao mai buổi sáng.
nhân tài như lá mùa thu


Số ít đó củng liên tục bị hảm hại, để rồi như cụ Lý Đông A đã phải thốt lên, khi ông còn lưu lạc nơi xứ người:

Đông thê thê như gió thổi u hồn,
Thấu buốt tận lòng người trong cốt tủy.


Nhưng lòng yêu nước, thương dân, cái chí khí hào hùng trong lúc nước mất nhà tan ... Không hề mất đi trong họ, mà nó rực chảy một cách mảnh liệt hơn, để rồi họ đã xác tín niềm tin thà chết chứ không làm nô lệ:

Thà làm ma nước Nam không vua Bắc,
Đầu chẳng còn quyết không đường cắt tóc.
Lửa đốt mình không phụ nợ non sông,
Dây thắt cổ cho tròn trung xã tắc.


Với một niềm tin tất thắng:

Chính khí Việt là hồn gươm Vạn Thắng,
Sắt tôi với máu đào hun lửa nóng,
Và Đại Việt muôn năm ! cả toàn dân
Vượt đau nhục lên sống còn hùng tráng.

Đó là những dẫn chứng hào hùng có thật của lịch sử dân tộc Việt Nam chúng ta, để chứng minh cho toàn thế giới và cho toàn dân Việt Nam biết rằng: Nước Việt ta đã có tự ngàn xưa:

Để nước đại Việt ta từ trước
vốn xưng nền văn hiến đã lâu.


Kính thưa toàn thể mọi người:

Kể từ lúc Hồ Chí Minh đem cái lý thuyết cộng sản về cho dân tộc chúng ta, và đã nắm lấy sự điều hành của dân tộc ta từ năm 1945 đến nay . Cụ thể là hơn 80 năm ở miền Bắc và 36 năm ở Miền Nam đến nay. Đất nước ta trong những năm này ra sao?

1. Về con người:

- Chúng ta nghĩ gì về nặn đói năm Ất Dậu:
Hơn 2 triệu người đã chết vì đói... Cả nhà đói, cả dòng họ đói, cả làng cả xóm cùng đói. Cái đói kinh hoàng năm Ất Dậu 1945 ấy, người trẻ hôm nay sẽ không tưởng tượng nổi. Và bước vào thiên niên kỷ mới này, chúng ta hãy cùng mở lại những trang hồ sơ về trận đói khủng khiếp để đừng bao giờ quên nỗi đau ấy...

- đại nạn cái cách ruộng đất, đấu tố địa chủ, trí thức Việt Nam qua nhân văn giai phẩm: mà theo thống kê ngày nay thì đã giết một số lượng người khoảng 200.000 người, đa phần là giới trí thức, người giàu ....
- Về đại nạn mậu thân năm 1968 ở Huế đã cướp đi hàng triệu phụ nữ trẻ em và người già vô tội, họ bịt trói bằng dây thép gai rồi chôn tập thể, bị đập đầu rồi ném vào rừng sâu với nhiều hố chôn tập thể, gây nên nổi ám ảnh kinh hoàng cho hậu thế ....
Ngoài ra con đại lộ kinh hoàng của mùa hè đỏ lửa năm 1972, đại nạn toàn dân năm 1975 ... đã giết hại nhiều thường dân vô tội khác nữa.

Than ôi. Dọc theo thời gian lịch sử của dân tộc ta trong giai đoan nầy chi thấy toàn máu và máu .
Đất nước chúng ta đã mất đi hàng vạn sinh mạng trong giai đoạn nầy. Nhưng không dừng ở đó, dưới sự điều hành của nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam, đã gây ra cho chúng ta nhiều thiệt hại khác như sau:

2. Về giá trị tinh thần dân tộc:

Nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam đã áp dụng một ý thức hệ ngoại lai, lạc hậu, phi thực tiến ... Đem về áp dụng và bằng nhiều biện pháp, từng bước nhồi vào các thế hệ tiếp nối một ý thức vô thần, vô nhân . Gây nên tình trạng phá vỡ kết cẩu nhỏ nhất của XH Việt Nam ta, đó là truyền thống gia đình. Gây nên tình trạng con tố cha, vợ tố chồng:

Công đức ngàn đời con tố Mẹ
tình nghĩa trăm năm vợ tố chồng


Ngày nay là tình trạng nịnh bợ, tham nhũng, nạn phá thai .... Đó chính là sự suy đồi đạo đức mà nguyên nhân sâu xa chính là việc áp dụng thứ học thuyết trên.

3. Về đất đai:

Việc phủ nhận đất đai thuộc về tổ tiên, thuộc về cha ông ta để lại là đi ngược lại với luân lý truyền thống, trái ngược với sự phát triển chung của nhân loại, tước bỏ sự làm chủ của người dân. Chà đạp lên tổ tông, từng bước đẩy nhân dân vào vòng nô lệ mới . Vì chúng ta không còn nơi để an cư, đưa đến sự xuất khẩu lao động, thu lợi trên mồ hôi xương máu của những người nầy, biến họ thành những sản phẩm của hàng hóa, coi họ là một loại hàng hóa đem ra trao đổi, quan hệ ...
Mặt khác: Do đất đai là tài sản XHCN, mà cái XHCN nầy không chí của riêng ai, của quốc gia nào, khá khen cho câu thơ:
Bên kia thế giới là nhà.
Ngày nay thế giới củng là Anh Em


Nên: Ngày xưa Phạm Văn Đồng đá ký giấy bán đất, bán biển .... Ngày nay là nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam, bán rừng, bán tài nguyên khoảng sản, bán con người ... Cho Trung Cộng, bán luôn cả chính mình để làm nô lệ cho họ.

4. Về kinh tế:

Dưới sự dấn dắc, lãnh đạo và điều chỉnh nền kinh tế vĩ mô của nước VN từ năm 1975 đến nay. Đảng ta đã đưa Việt Nam từ một hòn ngọc Viễn Đông, mà trong những năm đó đã trội hơn các nước trong khu vực thành một đất nước tụt hậu so với Thái Lan khoảng 60 năm. Bị chính người Nhật gọi là giòi bọ, bị chính các nước trong khu vực coi khinh ... Bị Trung Cộng khống chế đại hầu hết các ngành kinh tế chủ lực . Những khoản nợ khống lồ mà con cháu Việt Nam khó bề trả nổi, nạn tham nhủng trở thành quốc nạn ....

5. về giáo dục:
Đào tạo ra những con sâu dân mọt nước, những tên râu xanh suy đồi về đạo đức, những thanh niên mất nhân tính. Tạo ra sự xa rời truyền thống, bóp chết nền hiếu học của nước nhà ....

Đó chính là những tiêu cực hay chính là dấu hiệu của sự xa rời dân tộc của đảng cộng sản. Nó cho thấy rằng đã đến lúc đảng CS nên trả lại sự điều hành đất nước cho nhân dân. Đã đến lúc quay về với chủ nghĩa dân tộc, đã đến lúc toàn dân phải cùng nhau gồng sức để quyết định vận mạng đất nước, để Việt Nam không thể tụt hậu hơn nữa về mọi mặt. Đã đến lúc người dân phải nhận rõ đảng CS chính là đầu mối của mọi sai lầm trên đây.

Đó chính là:
Nướng dân đen trên ngọn lửa hung tàn
vùi con đỏ dưới hầm sâu tai vạ


Thưa tất cả mọi người:
Thưa các em học sinh, sinh viên, thanh niên Việt Nam trong và ngoài nước thân mến.

Tôi vô cùng đau lòng khi biết một sự thật rất tủi nhục. Rằng: Chúng ta đã mất phần đa số các hòn đảo ở Trường Sa, ở Hoàng sa, ở Ba Bình ... Chúng ta đã mất những phần đất phía Đông Bắc và Tây Bắc như Thác Bản Giốc ... Chúng ta mất phần lớn diện tích biển đông.
Những phần đất mà toàn dân chúng ta phải lao động khổ cực để có chút đồng lương, để đóng thuế cho nhà nước XHCN nầy để nuôi quân đội CS. Nhằm mục đích mong sao cho họ giữ yên bờ cõi của cha Ông chúng ta, để chúng ta yên tâm cày cấy, sản xuất lương thực thực phẩm, hàng hóa tiêu dùng ... Nhưng quân đội Việt Nam đã quên mất nhiệm vụ đó, họ đã làm ngơ, lặng thinh... Với sự tiếp tay của ban văn hóa tư tưởng, văn hóa thông tin... Tìm cách đánh lừa nhân dân bằng các thông tin đại chúng sai lệch, hoạc ém nhẹp, ín thinh ...Để giặc phương Bắc ( nó mới chính là thế lực thù địch của nhân dân Việt Nam chúng ta). Chúng nganh nhiên chiếm đoạt đất đai, hải đảo ... Cướp luôn tài sản ngư dân, tài nguyên khoảng sản, rừng miền núi ... với sự làm ngơ của quân đội, và sự thông đồng nô lệ của nhà lảnh đạo đảng CS ngày nay.

Ngoài ra, những hành vi xâm lẩn đã được thể hiện rõ nét mà một người Việt dù có vô tri đến đâu đi nữa đều có thể nhận thấy. Chúng đưa người vào Tây Nguyên qua vụ Bô-Xít, rừng đầu nguồn ....để khi thời cơ đến thì Trung Cộng sẽ đánh chúng ta, tạo nên tôn giáo XHCN, coi Hồ Chí Minh là thánh, để đánh từ trên xuống, như những câu mà tôi tóm gọn sau đây :

Đánh từ trong đánh ra.
Đánh từ ngã ba đánh về
hay
Đánh từ trong ruột tượng đánh ra
Đánh từ trên ban thờ đánh xuống


Điều đó nói lên sự nguy hại cho sự tồn vong của dân tộc, của đất nước ta mà mỗi một con người Việt Nam đều phải có trách nhiệm . Nguy cơ đã đến gần, chúng ta đang trên đà mất nước ... Cho nên tôi viết bản tâm thư nầy củng không ngoài mục đích nói rõ cho toàn thể biết rằng Trung Cộng đang chiếm nước ta .

Chúng ta, toàn thể nhân dân Việt Nam đã đến lúc đứng lên để cùng nhau bảo vệ tổ quốc, bảo vệ giang sơn dân tộc. Chúng ta không thể ngồi im chờ sự quyết định của đảng CS, vì chính họ đã là nô lệ cho ngoại bang, chúng ta không chờ quân đội Việt Nam, vì quân đội đó đang chịu sự điều khiển của đảng Cộng Sản ... Khi người dân chúng ta cùng đứng lên, thì củng là lúc quân đội đó may ra mới quay về chính nghĩa dân tộc.

Chúng ta phải đánh Trung Cộng trên mọi phương diện, nhưng cái cốt lõi nhất vẩn là làm sao để bè lũ việt gian CS phải trao trả lại sự điều hành đất nước cho nhân dân Việt Nam. Vì chính đảng CS đã tiếp tay và là nguyên nhân chính tạo nên sự nô lệ, suy thoái đạo đức dân tộc, đạo đức con người, suy thoái kinh tế, chà đạp lên nền văn hóa của dân tộc ta nói chung. Ngoài ra chúng ta nên cùng tiến hành những mục tiêu sau:

1. Đòi tự do tín ngưỡng:

Đã đến lúc mỗi một con chiên Tín Hữu, một Phật tử Chư Tôn ... Nên nói lên đức tin của mình một cách chân chính, đức tin là vẩn đề thiêng liêng mà Đảng CS không có quyền can thiệp được ....

2. Đòi tự do thông tin:

Thông tin là bữa ăn tinh thần không thể thiếu trong mỗi một con người, thông tin chiếm vị trí quan trọng trong đời sống như sự giao tiếp ... Thông tin tự do thi chúng ta mới có tự do, thông tin trung thực sẽ tạo ra cái nhìn trung thực .. qua đó hình thành nên những con người trung thực.

3. Đòi quyền được cùng với nhà nước quyết định vẩn đề Hoàng Sa và Trường Sa, có quyền được đứng lên bảo vệ tổ quốc.

Để làm được những điều trên, việc đầu tiên là chúng ta phải liên kết, từ chổ có liên kết chúng ta mới có đoàn kết để cùng đồng lòng trước vận mệnh nước nhà .
Đã đến lúc:

- Người của Đạo Thiên Chúa phải noi theo gương của Đức Cha Ngô Quang Kiệt và các Linh mục Nguyễn Văn Lý, Phạm Văn Lợi, Chân Lý .... Cùng tuyên xưng đức tin, đã đến lúc các vị chủ chăn khác hướng dẫn chon chiên của họ theo con đường cảu Thánh Jean Arc ....
Cùng nhau liên kết trong tình hiệp thông để đòi cho được sự tự do tôn giáo, bởi vì chí có liên kết chúng ta mới đủ sức mạnh đối lập với đảng CS đang nắm về hành pháp, tư pháp và quân đội bạo lực cách mạng. Các vị hãy cùng nhau liên kết lại với các tôn giáo khác. Vì nếu chúng ta không có sự liên kết thì chính chúng ta sẽ bị một thứ tôn giáo vô thần, tôn giáo trái ngược với đức tin làm cho tan rã, cho tiêu tán ...

- các hội thánh tin lành trong nước đã đến lúc liên kết lại vì sự tồn vong của chính hội thánh mình .
- Các phật tử đã đến lúc noi gương các vi đại lão hòa thượng Thích Quảng Độ, Thích Không Tách, Thích Thiện Minh, Thích Nhật Ban... Cùng nhau liên kết để giữ vững giáo hội Phật Giáo Thống NHất, cùng nhau liên kết một cách chặt chẽ với các tôn giáo khác để giữ vũng Giáo hội của mình.
- Tương tự với các giáo hội Phật Giáo hòa hảo, Đạo cao Đài .....Cùng các tôn giáo khác tại Việt Nam.

- Toàn thể dân oan trên khắp mọi miền đất nước phải liên kết lại, kết hợp với các tôn giáo cùng nhau đòi cho được từng tấc đất của ông bà, của tổ tiên để lại... Vì suy cho cùng, mọi thứ chúng ta đòi hỏi đều có cuội nguồn từ đất đai. Không có đất đai, mọi quyền lợi chúng đòi hỏi đều là vô nghĩa.

- Các thanh niên, sinh viên, học sinh ... Chúng ta phải biết rằng ngay tại thời điểm nầy, phút giây nầy dân tộc đang mời gọi chúng ta cùng chung ta bảo vệ bờ cõi, chúng ta phải đứng lên dưới nhiều hình thức, đi trên con đường mà cha ông ta đã đi, học theo cách làm của Nguyễn Trải, Trần Hưng Đạo, Phan Chu Trinh, Phan Bội Châu, Lý Đông A . .. Cùng những bậc tiền nhân khác, để chúng ta hát vang khẩu hiệu:

Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam.

Gởi đến tầng lớp công nhân, công chức và toàn thể các tổ chức khác .... Thưa toàn thể quý vị, đảng cộng sản không cho chúng ta cái quyền công dân như ý nghĩa của nó, đất nước ta chưa hề có cái gọi là công đoàn đúng nghĩa. Dân tộc đang bị thôn tính ngày đêm, đã đến lúc các vị hãy cất cao tiếng nói, đòi cho được các quyền chính đảng mà đảng ra phải có của quý vị. Đã đến lúc cùng với các thành phần khác, lực lượng khác ... hãy đứng lên bảo vệ bờ cõi .

Gởi đến tổ chức nhân quyền liên hợp quốc. Cùng các quốc gia tiên tiến về vẩn đề nhân quyền trên toàn thế giới. Thưa quý vị cách đây mấy năm, nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam đã long trọng đặt bút ký tên với Liên Hợp Quốc. Nhà nước nầy đã tuyên bố tôn trọng vẩn đề nhân quyền, bảo đảm về nhân quyền của toàn dân Việt Nam.

Nhưng tôi thứ hỏi quý vị? có ai dám khẳng định rằng Việt Nam hoàn toàn có nhân quyền đúng nghĩa. Tôi thử hỏi tất cả các quốc gia, các dân tộc trên toàn thế giới rằng: Có quốc gia nào như quốc gia tôi.

- Có quốc gia nào mà người dân không có quyền gì trên thửa đất canh tác do chính Cha Ông họ để lại, hoạc do lao động vất vả mới có tiền mua được?
- Có nơi nào trên thế giới nầy mà tiếng nói của người dân bị kìm kẹp, kiếm duyệt về nội dung, về ý tưởng sáng tạo ... như quốc gia tôi?
- Có quốc gia nào trên thế giới mà các tín hữu đạo Tin Lành, đạo Thiên Chúa giáo, đạo Phật ... tụ họp cầu nguyện mà bị bắt bớ, bị tù đầy ...như đất nước chúng tôi.?
- Có quốc gia nào trên thế giới không độc tài mà chí có đảng viên Đảng Cộng sản mới có quyền tham gia nhiếp chính.?
- có tổ chức, đảng phái nào đại diện cho nhân dân, nô lệ nhân dân ... mà coi nhân dân như cỏ rác, có chính quyền nào trên thế giới mà công an bắn cả vào dân như đất nước chúng tôi.?

- Sau cùng có quốc gia nào trên thế giới nầy cấm nhân dân, thanh niên yêu nước đứng lên để bảo vệ bờ cõi, lảnh thổ bị xâm chiếm, để rồi bị bắt bớ, bị giết hại ... Như đất nước chúng tôi.?

Chúng tôi: Là những người nông dân, công nhân, sinh viên - học sinh, thanh niên, viên chức ... của các dân tộc Việt Nam mà còn một chút tự trọng gởi tới quý vị những điều trên đây, với mong muốn có một thỉnh cầu gởi tới các vị, các quốc gia trên toàn thế giới biết rằng:

Đất nước chúng tôi đang bị xâm lấn, dân tộc chúng tôi đang bị bách hại, con người của đất nước tôi đang bị chà đạp dưới gót giày của đảng cộng sản, của học thuyết mác-xít ... Chúng tôi chí là những con người nhỏ mọt, không màng đến sự sống ương hèn, quyết đứng lên để gới tới quý vị một thông điệp của sự thật, chúng tôi không hề lật đổ ai, không muốn có sự bạo động để dân tộc tôi có thêm một sự đổ máu nào nữa, như đã từng xãy ra trước đây.

Chúng tôi mong rằng tổ chức nhân quyền Liên Hợp Quốc, các tổ chức nhân quyền khác nữa trên thế giới, các quốc gia có sự tôn trọng, đại diện nhân quyền ... Hãy vì những dân tộc trên toàn thế giới mà ra sức úng hộ chúng tôi. Nơi chúng tôi đang ngày đêm chờ mong có được ánh sáng nhân quyền, ánh sáng của tự do .... Mà trong bản tuyên ngôn nhân quyền các vị đã đưa ra.

Gởi đến nhân dân, các dân tộc ở những quốc gia còn đang bị chủ nghĩa Cộng Sản đè nặng, chúng tôi xin gởi đến quý vị sự cảm thông, sự sẽ chia trong đau thương và tủi nhục. Chúng tôi luôn luôn cùng quý vị hành động để giải phóng cho chúng tôi, cho quý vị ...Để chúng ta cùng nhau thoát khỏi bóng đêm của địa ngục, nơi các quyền con người bị vùi dập.

Gởi đến các quốc gia trong khối Asia . Quý vị hãy cùng dân tộc Việt Nam đứng lên ngăn chặn sự bành trưởng xâm lăng của Trung Cộng Hán Tộc . Theo gương Ông Cha ta củng như các vị lãnh tụ tinh thần của các nước quý vị như: Ý thức MAPHILINDO vẫn luôn luôn là âm hưởng của một dĩ vãng vàng son ám ảnh tâm hồn người Malay và nung nấu một ý chí kết hợp bất diệt . Vì vậy, nói đến ý thức Maphilindo là nói đến lý tưởng kết hợp Đông Nam Á, chẳng riêng hải đảo mà còn bao trùm cả lục địa, trên căn bản "tình anh em ruột thịt". Kiểm điểm lại ý chí và nỗ lực kết khối trước kia là một cách tự rút tỉa lấy những bài học cho mọi công trình trong tương lai.

Đã đến lúc các nước Đông Nam Á phải duyệt xét lại mình và phải nhận chân rằng: có triệt tiêu được những ý hướng dựa vào đế quốc mới thực sự xây dựng được một thế đứng tự lập. Tự lập chứ không phải cô lập, vì cô lập thì dễ bị đế quốc khuynh loát. Trong cái cảnh mạnh được yếu thua, các nước nhỏ yếu có quần tụ với nhau mới mong sống còn. Quần tụ trong bình đẳng, hỗ tương, một mặt vẫn giữ được thế tự lập đơn vị, một mặt vẫn tạo được sức mạnh tập thể. Sự quần tụ thành từng khu, từng khổi của các nước nhỏ yếu nhằm ngăn chặn ý đồ khuynh đảo của đế quốc còn là cách góp phần thiết thực vào việc tạo dựng một cộng đồng nhân loại sống bình đẳng, hoà hài trong tương lai.
Trích theo trăm việt trên đường định mệnh của Phạm Việt Châu . Điều đó cho thấy con đường chống Trung Cộng Đại Hán và con đường tránh sự xâm lược của đế Quốc, các nước nhỏ trong vùng đông nam Á chúng ta phải liên kết trên tiêu chí tinh thần Bách Việt .

Xin gởi đến toàn thể nhân dân Trung Hoa Dân Quốc, thưa quý vị, Đảng Cộng Sản Trung Cộng đang chuyển dần qua chủ nghĩa phát xít, đã xa rời lợi ích của nhân dân. Vì thế sự ngổ ngược, tàn bạo không chí dừng lại với các quốc gia khác mà ảnh hướng và có tác động trực tiếp đến sự sống còn của quý vị . Chúng ta đều biết đảng CS đã đè chết hàng ngàn người vô tội ở Thiên An Môn, bắt bớ tù đầy vô cớ những thành viên của Pháp Luân Công, ngày nay là sự bách hại của các nhà đấu tranh dân chủ, các nhà dân oan đòi công bình .... rồi sẽ có ngày chính bản thân của quý vị, hoạc con cháu của quý vị sẽ bị bách hại .
Trên tinh thần đó, thiết nghĩ toàn thể nhân dân Trung Hoa vì sự sống còn của dân tộc mình, mà đứng lên giành lại quyền lãnh đạo khỏi tay cộng sản .

Thay lời kết:

Kính thưa các tổ chức nhân quyền quốc tế, kính thưa các quốc gia trên toàn thế giới ... Thảm họa cộng sản chính là đại nạn toàn cầu, ảnh hướng không chí dân tộc chúng tôi mà tới tất cả các quốc gia trên toàn thế giới . Vì thế xin bằng mọi cách cùng với dân tộc Việt Nam chặn đứng sự xâm lăng của CS Trung Cộng, của CS việt Nam .

Kính thưa toàn thể người dân Việt Nam trong nước, các thanh niên thanh nữ, sinh viên hoạc sinh trên toàn cõi . Hãy đứng lên cùng với cộng đồng thể giới bảo vệ biển đông, bảo vệ sự xâm lăng, đô hộ của Trung Cộng, hãy giành lấy quyền lãnh đạo về với dân tộc mình.

Kính gởi tới đồng bào người Việt tị nạn cộng sản đang ở rãi rác khắp năm Châu, hãy cùng hiệp thông, góp sức, cùng chung tay với toàn thể nhân dân đòi lại sự công bình cho dân tộc, kêu gọi sự úng hộ, quan tâm của các tổ chức Quốc Tế về Nhân Quyền úng hộ toàn thể nhân dân Việt Nam, đồng thời đã đến lúc lực lượng tiên tiến về kỹ nghệ, về khoa học nầy phải tham gia, gồng mình đưa dân tộc thoát khỏi vòng tụt hậu .


Gởi tới quân đội VN. Quân đội tự trước tới nay là của nhân dân Việt Nam như tên gọi Quân Đội Nhân Dân, các vị hãy quay về với chính nghĩa dân tộc, hãy cùng với nhân dân bảo vệ nước nhà .

Chúng ta, cùng với toàn dân trên toàn thể giới hát vang câu: tự - do và tự -do .Tự do là người dân được giải phóng, tự do là lãnh thổ được vẹn toàn, tự do là tôn giáo được phát triển, tự do là hòa nhập vào sự phát triển của toàn cầu, của nhân loại .. . Để dân tộc ta luôn mãi trường tồn, quốc gia Việt Nam mãi mãi hưng thịnh .. Cùng với nhân loại để tiến lên kỹ nguyên mới, kỹ nguyên hòa bình trong tình nhân ái .


Trần Văn Huy
Thành Viên Khối 8406 và phong trào tự do dân chủ Việt Nam.

Thứ Tư, 11 tháng 8, 2010

Anh Vịt Kiều và củ khoai thứ mười - hoi nghi dien hong 13:

Lão ngồi đó. Ngồi ngay chính cái ghế Lão vẫn thường ngồi. Lão ngồi rụt hắn lưng vốn đã còng nay lại càng thêm vì tiếng cười Đát - Kỷ. Tiếng cười nghe rất tự nhiên, tiếng cười như không màng đến thế sự, nhưng thật ra nó làm cho người ta liên tưởng đến cảnh tan nát, sụp đổ.

Nhưng hình chung Mụ cũng đã nhận thức được cái thực tế cuộc sống, cái xã hội mà Mụ đã trở về. So với trước đây. Lúc mụ chưa đi ra khỏi cái thôn nầy thì cách ăn nói của mụ khác. Bây giờ, khi lão có tình gióng đôi tai già yếu lên nghe. Cái đôi tai bây giờ cố gắng lắm vẩn chí nghe câu được câu chăng, nhiều lúc nó như cây " antenna" nhiễu sóng, ù ù chốc chốc lại bì bỏm. Lão cố nghe và nhận định sự khác biệt. Lão nghe nói đến chú Sáu, nghe nói về cái tự do và an sinh xã hội. 
Cô nầy thế mà khá. Lão tự nhủ thầm với chính mình. Tuy bề ngoài như thế nhưng còn hơn cái thằng Dô - Li hay Dô - La gì đó. Mụ còn tìm về quê hương, sống hòa nhịp như khi mụ từng lớn lên và đấu tranh cho công bằng xã hội, cố gắng cho người ta biết cái tự do đích thực. Hay chính ra mụ không thể bỏ nó, mụ cũng chắc quên cái chân chất, thật thà... Thành ra trong Lão, Mụ vẩn còn đẹp chán.

Nhắc đến cái thằng Dô - li. Cái thằng một năm trước về đây thăm Lão. Cái thằng nghe nói là người yêu của con gái Lão bên kia. Nói người yêu thôi. Chứ đã sống như vợ chồng lâu lắm rồi, bọn nó chí còn chờ cái cưới xin cho nó bình thường như những người khác thôi. Cái thằng một năm trước nhân dịp về Việt Nam đã ghé thăm Lão. 

Lão nhớ rõ lắm. Nhớ rõ cái hành động Lão đuổi cố nó ra khỏi nhà lão, khi Lão thấy cái quan niệm sống, cách sống... Trong con người kia khó mà chấp nhận. Lão nhớ lại cái ngày hôm đó.


Sau hai hôm, tính từ khi con gái Lão gọi về bảo lão ra đón nó. Cái con chẳng ra gì. Sao lão phải ra. Lão đón ai? Ai là người Lão phải đón?. Nghe qua Lão buồn lắm. Nhưng thôi. lão sai thằng Tư hôm sau đưa cái " xe hơi" rách nát hiệu " corrona - toyota " gia đình ra đón nó.

Cái thằng. Chưa tới nhà, khi chiếc xe đang ở bên kia cầu. Nó xuống xe đi bộ vào nhà cùng thằng tư con trai Lão. 

Hôm đó Lão vẩn ngồi đây như thường lệ. Nó vào nhà, Lão ngồi đó. Nó tự nhiên như chổ không người, cởi nốt cái áo phông thành trần trục trục ngồi xuống đối diện Lão.

- Nóng quá, nóng quá.

Cái thái độ đó đã làm cho Lão bắt đầu khó ưa. Lão quay qua bảo vợ Lão, đang ngồi cạnh Lão.

- Mẹ mầy ra hỏi ông trời xem. Sao nóng thế. 

Chị vợ sống bao năm với Lão biết tỏng Lão nói ai rồi. Nên chí biết nín thinh.

Lão tiếp.

- Tư ơi ! Con đem Anh ra sau nhà. Lấy nước cho Anh tắm rửa cho mát đi con.

Chưa đầy năm phút sau, Lão đã nghe tiếng la của nó từ sau vọng tới. 

- Nước bẩn quá, bẩn quá.

Cái thằng nầy. Cả cái làng nầy ai cũng biết nhà Lão đã dùng lọc nước, dùng kỷ nghệ của Phần - lan hẳn hoi. Chẳng qua là cái lu Lão vẩn để dùng. Cái lu bao năm nay vẩn làm tốt cái công việc của nó. Gần đây nó chí toàn đựng nước sạch, cái nước được chiết xuất từ kỷ nghệ mới. Không phải là thứ nước được múc ở cái cầu ao tắm giặt, rồi đánh phèn lên ăn như hồi xưa đâu mà kêu dơ, kêu bẩn.

Cái dáng trùng trục, cái đầu tròn lông lốc, không một cọng tóc đã nói lên cái tính đầu trâu khó bảo. Nó đi thắng lên phòng khách, đứng trước mặt lão. Chống mông vào mặt Lão, khi nó cúi xuống lấy cái chai nước nhản hiệu La - Vi của Việt Nam. Nó đứng đó, tay cầm cái chai tu ừng ực. Văn hóa quá ....

Lão đổi chất giọng , lão nhỏ nhẹ:

- Đồ - Lỳ ở Việt Nam quê ở đâu?

- Con ở " Hà Lam Linh ". Nó trả lời.

À ra thế. Nó, chính nó đã được sinh ra nơi cái vùng quê Bắc Bộ, cái vùng cũng không xa Hà Nội là mấy. Con người Bình Lục không phải là loại không biết sống. 
Lão nghĩ : Sao nó có thể quên được, trong lúc mọi người cố quên mà hổng thế quên.

Ai chứ Hà Nam, Nam Định, Thái Bình thì Lão biết. Cái biết của một thiếu tá thì quá rõ. Cái vùng quê được ví " chín củ thành mười " nầy rất là chịu khó. Cái thằng hư thân mất nết nầy không thể không biết.

Cái tấm thân to khoẻ, trắng trẻo kia có được là do ăn đúng củ khoai thứ mười chăng?


Cũng sau câu nói đó. Lão thở dài. Số phận và hy vọng. Cái hy vọng cho chính tương lai con cháu, niềm tin của chính Lão mất hết rồi chăng?

Lão nhìn chằm chặp vào thằng Do - Li Đồ - Lì, con mắt Lão trừng trừng nhìn đến phát khiếp. Con mắt ấy nhìn một hồi lâu mà không hề chớp.

Đúng, đúng rồi. Đúng là người Việt.

Nhưng đâu phải riêng nó. Hay củng đâu phải thời nay nó thế. Củng đâu phải thời Lão? Lão tự hỏi bản thân. Cùng thời với Lão có những con người một tuần ngồi trên phi cơ bay khắp bầu trời. Đi qua cả những nơi có nền văn minh bậc nhất. Nói về thời đó có ai nói Mỹ văn minh nhất đâu. Kiệt tác thế giới hầu như ở Pháp mà.

Thế nhưng khi họ về. Đặc biệt vào những lúc hành quân. Ví dụ như năm 1972 thì sao. Những con người từ chốn văn minh ấy sẳn sàng chui lúi chốn rừng sâu. Họ ăn lá rừng, uống nước suối, nước khe. Có người để sống đã uống nước ở vết chân con hươu con nai để lại. Họ có bẩn có dơ không? Chính vì thế họ đã vẽ lên hình tượng " Quan Tài Ba Đèn Cầy ". Quang vinh một cõi.

Đó là cách sống, chân lý sống và quan hệ sống. Cũng ở chốn văn minh, sao Đồ _ lì nầy không được đào tạo. Có thể chờ mong vào lớp người nầy không? Đất nước rồi sẽ có ai.

Lão buồn quá, cái nhìn trừng trừng giờ đã sập xuống. Lão nói với vợ với giọng thiểu não, u uất, nặng nhọc...

Bà nói mấy đứa con. Ra ngoài thuê cái xe tôn tốt , rồi chở nó về Sài Gòn. Xong thuê cho nó cái khách sạn tứ tế cho nó ở.
Thanh toán tiền cho nó. Khi nào nó ra phía Bắc thì thôi.
Cho nó đi ngay. Tôi mệt lắm.

Ngay sau đó. Một chiếc Pra _ Do từ hướng núi sập phóng vút đi. Khói bụi mịt mờ. Bỏ lại sau lưng mâm cơm dọn dở và công của người Mẹ chân quê.


Lão Tư Công: Hội nghị Diên Hồng về cái lưỡi bò 12:

Thời gian trôi đi. Ba đứa con ở nhà với Lão cũng lớn lên trông thấy. Mới đấy mà con Cua út của Lão đã ngoài hai nhăm. Cái con giống y như Mẹ nó. Suốt ngày tíu tít, công việc túi bụi. Nó lo công lo việc quá, chẳng để ý đến chuyện tình yêu tình báo bao giờ. Lão đâm ra lo. Con gái đến thì cứ như trái bom nổ chậm ấy. Nhưng nếu nó nổ thì cũng vui, đàng nầy mãi chắng thấy nó chịu nổ. Có lẽ nên bàn tính với bà ấy chuyện nầy xem sao.

Khoảng thời gian đi tù cộng sản làm Lão bỏ hẳn rượu. Sáng nay tự tay pha trà uống. Lão vừa uống trà vừa nhìn vợ con Lão bán buôn. Mấy mẹ con tự đùm bọc lẫn nhau trong thời gian Lão ở tù nên cuộc sống gia đình Lão cũng khá. Hai đứa Anh nó cũng đã có vợ có con, nhà cửa đàng hoàng. Chúng cùng với mẹ nó hình thành nên cái dịch vụ buôn bán quần áo, phân bón nông nghiệp và xăng dầu cho thị trấn nầy.

Lão công nhận vợ Lão rất khá. Cái cô Yến ngày xưa đã thế. Rõ ràng là Lão có chọn người, nên đời Lão cũng thoái mãi. Được cái vợ Lão rất hiếu lão....
Chí có hai đứa ra đi cùng chú Sáu làm lão lo thôi :
Lão nhìn ra cái cầu treo trước ngõ. Nói là cầu treo thôi nhưng nó đã được bê tông hóa. Cái cầu chí có ở miệt sông nước nầy mới có. Cầu rộng một thước tây, nhưng cái chiều cao thì khỏi tả. Cao ngất ngưởng, lại không có lan can. Người ta thường bảo đi qua cầu. Quê Lão phải gọi là lên cầu và xuống cầu mới đúng. 
Nhìn cái cầu là thế. Nhưng con Cua Út nhà nầy cứ cái honda 50 chạy vù vù làm tim Lão nhảy lên từng chập.

Lão nhớ hồi xưa chí có mấy cây tre mà thằng lớn suốt ngày cứ nghịch cái cầu đó. Bây giờ chắc có cầu xanh xanh đỏ đỏ nên mãi chưa thấy về. 

Nghe nói Chú Sáu bên kia làm ăn cũng chẳng ra sao. 

Cái gì cũng có hội có thuyền chứ. Cái nầy có lẽ phải học người Trung Quốc. Khổ nỗi người Việt mình khó mà thực hiện. Vợ chú ấy làm móng chân móng tay còn được, nhưng Chú ấy làm thì phí quá. Lão không tưởng tượng được . Khi người Gio Thái họ hành nghề cắt tóc thì họ nắm đầu thiên hạ, cấm ai dám rục rịch khi họ cạo mặt, họ bảo ngước lên là phải nhìn lên, họ bảo quay đầu là phải quay, cúi xuống là phải cúi xuống . 

Đàng nầy cái nghề cắt móng chân thì ngược lại . Quỳ gối, hay ngồi thật thấp . Khách hàng ngồi ghế cao. Họ đưa chân lên ngang với mặt mình cho mình cắt . Các bà lại hay mặc váy ngắn nữa chứ . Chết thật, cái khúm núp là thế . Nó không cho con người ta ngấn mặt lên được . Cái quỵ lụy không phải là bản năng gốc của người Việt mình . 
Đại úy mưu lược thế mà phải làm móng chân móng tay cho bọn Mễ ư. chẳng qua cái gọi là thời thế. Thế thời, thời phải thế .

Qua thư Lão biết hai đứa con Lão cũng chẳng học hành gì. Tốt nghiệp tú tài xong thì đứa con gái Lão làm cái nghề " neo hay nail... " gì ấy. Thằng lớn phụ bếp cho một nhà hàng tại phố ấm thực người Hoa. Nghe nói cuộc sống cũng tạm ổn.
Chí có điều lão mong được gặp bọn nó một lần mà e khó quá.
Lão lại nhìn ra chiếc cầu. Nơi chính Lão đã đưa hai đứa con Lão ra đi 30 năm về trước.


Đầu óc đang nghĩ vẩn vơ làm thơ làm thẩn, đùng một cái tiếng ai như tiếng chậu vở ly rơi. Tiếng gọi phá tan cái không khí buôn bán thường nhật trước cái ki - ốt nhà Lão.

Anh Tư.... Anh Tư....

Đúng là tiếng con mụ Tám. Cái con mụ chưa thấy người đã thấy tiếng. Lão nhong cái con mắt đã sập xuống vì tuổi già lên nhìn mãi. Lão nhìn hồi lâu về hướng chân cầu, một lúc sau mới thấy bóng dáng của mụ lộ dần, lộ dần.

Cái kiểu uốn khúc mình xà nầy cũng một thời làm no con mắt Lão. Bây giờ nhìn lại dáng kiều vẩn thế. Nhưng cái uốn khúc thời con gái nó dịu dàng thanh mai, bây giờ với cái thân hình sồ sề mập ú mà dáng đi nầy tạo thành cái lắt lẽo, cái chiếm dụng không gian, thực thực hư hư đến hoa cả mắt. Đã thế đi kèm với cái chất giọng xé lụa làm đinh tai nhức óc người đối diện. Khuôn mặt chãy sệ vì mỡ nên khó mà đoán được tuổi, không thể đoán được cầm tin con gì. Trong mười hai con giáp có con nào giống.

Anh Tư có nhà hông ta?

Rõ ràng mụ Tám đã thấy Lão ngồi đó, như thường lệ vào buổi sáng. Cái thường lệ bao năm tính từ ngày ở tù về là thế. Sáng ra, pha trà, nhìn vợ con bán buôn là công việc của Lão.

Tui đây. Bà Tám chắc có việc?

Lão hỏi thế thôi , chứ biết tỏng mụ Tám thì có việc gì. Chẳng qua là xem xem nếu có Lão ở nhà thì Mụ khó lòng mà buôn dưa lê, bán thịt chó được. Cái con Mụ vô duyên nhưng lắm lời nầy mà mai mối cho ai. Có giỏi thì mai mối cho chính Mụ đi.

Nhắc đến làm mai thì có lẽ phải kể đến 15 năm về trước. Mụ Tám thời đó trẻ trung hơn. Nhan sắc thì củng dể coi hơn bây giờ tý. Củng do mai mối mà mụ về làm dâu xứ ngoại. Nghe nói mụ lấy thằng Tây thì phải.
Lão nghe qua cũng đủ biết chắc phải có nguyên do gì gì ấy chứ. Lão đoán mò một là thằng nầy sứt môi lồi rốn, hai là có tật bẩm sinh ở mắt... Đại loại thế. Mà Lão đoán đúng thật.

Đùng cái, bốn năm sau Mụ trở về. Hỏi ra mới biết thằng Tây nó lấy mụ về để chăm sóc cho ông nội nó nằm liệt giường, nghe nói do té xe. Lấy mụ về nuôi ăn khỏi phải trả lương.
Thế là nó khôn. Mụ một chữ tiếng Anh không biết. Lỡ nó có hỏi :

" Do y-ou need mon-ey?"

Lại nghe nhầm thành:

" uôn - xà - lanh - mông - te ".

Học lõm được người Khơ Me ở dưới quê thì bỏ mẹ.


Lão Tư Công: Hội nghị Diên Hồng về cái lưỡi bò 11:

Tư Lão Công:

Lão Tư, quê ở Tiền Giang nhưng trước năm 1975 đi lính ở An Giang mà thời đó người ta quen gọi là tứ giác Long Xuyên. Cái duyên của Lão với An Giang có lẽ cũng bắt đầu từ khi đơn vị Công Binh chiến đấu số..5 - VNCH được thành lập. Lão nhớ khoảng vào những năm 1952 đến 1956 thì phải. Sau nầy là quân số của Giang Đoàn 25, nằm trong sự chí huy trực tiếp của thiếu tá : Trần Thế Tráng.
Trong một dịp hành quân xuống phía tây Lão đã bén duyên với cái cô Yến bán hàng cạnh cái bến Ninh Kiều - Cần Thơ. Cái vùng sông nước lắm tôm cua, con người đằm thắm mặn mà nầy giữ luôn chân Lão.

Đơn vị hành quân thì vợ con Lão cũng hành quân. Đơn vị đi An Giang, vợ con Lão cũng đi An Giang. Cả nhà Lão đánh giặc... Và cái duyên với An Giang như một định mệnh. Khi chiến trường Cam Bốt cầu viện quân ta. Đơn vị Lão lên đường chiến đấu theo hướng núi sập, vợ con Lão cũng theo hướng ấy mà thắng tiến.
Cái thời con người còn coi trọng lợi ích quốc gia dân tộc là thế đó. Gia đình Lão làm gì biết đến ngày mai ra sao. Ai còn ai mất? Ai đưa tiến ai?...Nói chung mụ vợ Lão cũng đã xác định rất rõ về cuộc sống của trai thời chiến.

Thời gian đóng quân ở đây cũng là thời gian vợ chồng Lão đón đứa thứ nhất. Cu cậu mới ra đời đã nhiễm cái tính lẳng tử phiêu bồng của Ba, cái tính nhanh nhẹn của vợ nên suốt ngày cứ bi ba bi bô... Không khí gia đình Lão ấm hắn lên. Lão nhận thức dần trách nhiệm của mình đối với quốc gia, gia đình và cuộc sống.

Cũng từ đó sáng ra Lão lên đơn vị, trừ những hôm trực chiến, còn lại Lão về gia đình phụ vợ buôn bán nuôi con. Cứ thế đứa thứ 2, thứ 3.... 5 ra đời. Lão xác định gia đình định cư luôn ở đây.

VNCH thất thủ. Anh em đơn vị Lão chạy sang bến Kiên Giang. Họ hẹn nhau đúng 2 giờ sáng có mặt ở chân cột đèn hải đăng để ra đi. Trong thâm tâm Lão cũng muốn lắm. Cái mong muốn của một người Cha lo con mình sẽ sống sao trước ách thống trị của cộng sản. Còn tương lai của chúng nó. Rồi thì búa rìu dư luận cộng sản có bóp chết chúng không? Học hành ra sao.... Trời ơi ! Lão làm sao đây.
Nhưng biển nước mênh mông , đường tới đích thì đơn vị Lão cũng chưa ai biết. Họ chí biết không phải sống với cộng sản là được rồi. Trong họ chết còn sướng hơn làm nô lệ. Họ đúng. Nhưng Lão càng đúng. Lão không thể đem năm người con phó mặc cho biển lớn , lương tâm không cho phép Lão làm thế.

Nhưng thời gian quá ngắn buộc Lão phải ra quyết định. Nếu ở lại thì Lão cũng có tội với những đứa con lão. Chúng nô lệ, chúng ngu muội, chúng bị đoạ đày cũng do Lão.

Suốt cả buổi chiều nay Lão cứ cầm lấy chai rượu uống ừng ực. Nhưng sự sống chết nó còn mạnh hơn bất cứ loại tân dược nào. Lão cứ uống, nhưng Lão không say được, hay nói đúng ra là cái đầu Lão không cho Lão say. Nó bắt lão càng phải tỉnh.
Khoảng chiều tối sau khi đã làm hết hai chai rượu và ba cái khô mực. Lão ra quyết định.

Mẹ mầy ơi...! Lão gọi lớn.

và khi đã thấy thấp thoảng cái bóng vợ Lão sau vườn thì Lão lại tiếp.

Mẹ Mầy gọi thằng Hai với con Chuột xếp quần áo đi.

Xong Lão thủ thỉ.

Mình nè. Tui tính thế nầy !

Tui gởi thằng Hai và con Chuột cho chú Sáu.

Trong đơn vị tui. Chú ấy tính tình đôn hậu, trung trực. Thuộc hạ tui tui biết. Vợ chú ấy cũng hiền hậu. Lại hiếm muộn, nên tui gởi hai đứa lớn nhà mình nhờ chú ấy trông nom.
Đường sã xa xôi, nguy hiểm bội phần nên tui không thể đem tất cả đi để mạo hiểm. Hai đứa nó cứng cáp hơn thì tui đỡ lo hơn. Tui sẽ ở lại để lo cho 3 đứa còn lại. Nếu đi lọt thì tính tiếp. Với lại thời gian nguôi ngoai chúng nó tự tìm về với nhau. Mình là cha là mẹ mình nên tính thế bà ghĩ đúng hông.

Chờ hồi lâu. Không thấy vợ trả lời. Lão gắt. Hay Bà muốn đi.?

Chị vợ trả lời trong tiếng nấc:

Tui ở nhà.
Nhưng cho chúng nõ đi tui hông nỡ.
Nguy hiểm lắm .

Lão gắt:

Biết thế nào là nguy hiểm !
Tui với bà nhiều phen hành quân cũng nguy hiếm đấy thôi.
Với lại nếu để ở nhà biết đâu còn nguy hiểm hơn. Cộng sản nó tha không. Hay là cả nhà đi tù. Con cái được cho ở biệt lập, để nhồi sọ...

Tui biết cái rũi ro nên tui mới gởi hai đứa nhớn. Coi như năm mươi năm mươi, nếu ở nhà mà sung sướng hơn thì ba đứa ở nhà sẽ hổ trợ hai đứa ở xa và ngược lại . Còn nếu bị bức tử thì chúng ta cũng còn hai đứa đã may mắn thoát được . Mà mình không còn định hướng nào hay hơn. Tui tính thế là hết khả năng rồi. Trách nhiệm làm cha buộc tui phải tính thế bà ạ. Mong sao bà hiểu.

Buổi chiều tối hôm ấy Lão chở hai người con đi qua nhà chú Sáu.

Hội nghị Diên Hồng về cái lưỡi bò 10: tiep theo

Chấn thương tâm lý củng bắt đầu từ. Nam tỉnh dậy đã thấy mình nằm ở phòng điều dưỡng của bệnh viên 108. Sau hơn hai tháng hôn mê và lần được được chuyển qua các bệnh viện từ Huế ra đây. Nên nhớ Nam là một sĩ quan rất giỏi, một trí thức chính quy không phải loại trí thức chạy xô của thời loạn. Anh nói thông viết thạo Pháp ngữ, Anh ngữ... Đã lên tới cấp tá.

Sau một tuần tỉnh lại Anh xin phép về thăm quê. Thăm cái nơi chôn rau cắt rốn, thăm mẹ già lưng còng quanh năm còm cõi, thăm vợ hiền cả tổi thanh xuân ngóng đợi, chờ mong. Để rồi cái tuổi đó cũng theo thời gian trôi đi vào dĩ vảng.

Chiếc xe dừng lại ngay đầu con đường nhỏ dẫn vào nhà Anh. Anh chạy vội về nhà, bỏ mặc mùi hương của cảnh đồng lúa đang đến mùa thu hoạch, mùi thơm hương quê yêu dấu đã từng gắn chặt với cuộc đời Anh. Anh chạy vội đến cống, chiếc cổng làm tạm bợ với những thanh tre chặt vội, đan chéo một cách tạm bợ để ngăn không cho trâu bò vào phá rau. Nổi nhớ vợ lúc nầy đã đến đính điểm. Anh nhảy tót qua cổng rào, cú nhảy của một sĩ quan chính trị tham gia trinh sát giờ đây mới được sử dụng cho riêng con người Anh. Anh chạy nhẹ như mèo, nhanh như báo về phía cảnh cửa chính. Chợt Anh khựng lại:
Tiếng gì nghe thoang thoảng, lúc mạnh lúc nhẹ. 

Bằng phương pháp nghiệp vụ Anh nhận ra đó là tiếng rên của một người đàn bà. Nhẹ nhàng, rón rén, khẻ liếc vào khe hở của hai tấm phên tre. Anh Bàng hoàng sứng rốt.

Ngay giả gian chính, trên cái sập gổ truyền kỳ. Vợ Anh và Lão bí thư xã đang làm cái "công tác" XHCN. Đích thị tiếng rên vừa rồi là của mụ. Hai cơ thể trần như nhộng, đang quằn qoại, quấn chặt như hai con rắn đến kỳ động đực. Một con phát ra âm thanh riên rĩ theo nhịp của cái dùi trống, con còn lại phát ra tiếng phì phì như trâu bị chọc tiết.

Chúng đổi tư thế : Hai tay Lão bí thư nắm chặt hai cái nắm cửa suy dinh dưỡng của mụ vợ Nam véo mạnh, rà soát... Chúng đang làm động tác cào bằng vùng cao, lấp đầy thung lũng theo chủ trương của đảng ...

Nam không còn kịp nghĩ gì nữa Anh chạy vội đi. Anh đã đi theo đảng, đã dâng cho đảng cả tâm hồn, thể xác, một cảnh tay... Nhưng giờ đây đảng còn xin thêm Anh cả vợ.

Cơn đau đầu lại ập đến. Hình ảnh vua Hùng lại hiện ra. Một bóng con voi trắng xuất hiện. Một giọng nói trầm hùng thương cảm như dặn dò.

Thôi con ạ. Con hơn người khác là đã chứng kiến cảnh sinh ra. Rồi đây con cũng sẽ chứng kiến cái tận diệt.

Cũng từ đó một người điên xuất hiện. Cái hình dáng trần truồng vừa đi và thét 

Ta càng phải sống! 

Ta càng phải sống! ...........

Mây chiều u ám, bóng Lão điên đang tiến dần theo quốc lộ 1 A hướng Bắc Giang về Hà Nội. 

Chiều nay trên đài " ra đi ô " phát ở băng tần FM đưa tin : 

" Các tài xế chú ý, trên đoạn Bắc Ninh về Ninh Hiệp có một người điên đang tiến bộ giửa đường , các lái xe nên chạy chậm và tìm hướng tránh.... "

Có Lão xế tài ác miệng còn nói :

Lão đi tìm ông Minh râu.....


Sống trong hy vọng:

Cũng trong buổi chiều ám đạm ấy. Cách xa nơi người điên kia đang tiến bước hàng ngàn cây số. Một cụ già gầy ốm, mặc áo bà ba nâu, đầu quàng khăn, tay chống gậy đang lê từng bước nặng nhọc của tuổi già trên đoạn đường từ núi Sập hướng về ngã tư Đèn Bốn Ngọn - An Giang tiến bước.

Thứ Ba, 10 tháng 8, 2010

Đại lễ xá tang của Đức Đệ Tứ Tăng Thống HUYỀN QUANG và cảm nhận về Phật Pháp:

Nhân dịp đại lễ xá tang  của Đức Đệ Tứ Tăng Thống HUYỀN QUANG. Tôi và chị Thu Trâm cùng các vi Thượng Tọa Thích Thiện Minh, Hòa ThượngThích Nhật Ban... Ra Bình Định tham dự đại lễ. Thật bất ngờ khi xe vừa tới Long Khánh, thì chị Thu Trâm nhận được điện thoại với thông tin rất cấp bách về người chiến sĩ can trường bất khuất Trương Văn Sương. Người không bao giờ có sự thoả hiệp nào với chính quyền cộng sản Việt Nam  hiện tại. Điều đó đã được minh chứng khi nói tới thời gian bị cầm tù của Ông, trong khi những người khác đã được thả ra từ nhiều năm trước. Qua đó cho tôi sự khâm phục về tinh thần kiên trung vì tổ quốc, vì chính nghĩa Quốc Gia của Ông. Nghe xong nội dung của cuộc điện thoại, chị Thu Trâm quyết định xuống xe mặc dù xe đã đi được một đoạn của lộ trình. Tôi nhớ chị Trâm đã xuống tại Ngã Ba Dầu Giây để chờ Anh Ngọc Quang, tại đó họ cùng nhau bàn tiếp kế hoạch đi đón người tù bất khuất Trương Văn Sương . Trong khi đó tôi tiếp tục đi ra Bình Định cùng ThầyThích Thiện Minh, Thích Nhận Ban cùng một số đệ tử...

 

Theo chân các vị Hoà Thượng ra Bình Định, trong chuyển đi nầy tôi đã học hỏi được rất nhiều, củng như mục kích  điều mình chưa nhìn tận mắt bao giờ, đó là  cảnh chính quyền tự mình cho phép can thiệp quá sâu vào hoạt động của các tôn giáo. Trong khi hàng ngày qua sách báo và thông tin đại chúng, họ  vẩn cứ hô hào tự do tôn giáo. Có lẽ hơi quá sớm để kết luận như vậy so với nhận thức hạn hẹp của mình, tuy nhiên củng xin tóm lược lại nhân chuyển đi đầy ý nghĩa nầy:



Khi xe chở thầy Thích Thiện Minh cùng chúng tôi đến tu viện Nguyên Thiều, thuộc tỉnh Bình Định để tham dự đại lễ của Đức Đệ tứ Tăng Thống Huyền Quang. Có lẽ chính quyền Việt Nam lo sợ sự xuống đường của các con dân, các phật tử, nên khi xe vừa tới cổng Chùa thì cảnh công an mặc thường phục, quân phục, già có, trẻ có ... đứng chặn cả lối đi. Công an đã cố tình dựng xe gắn máy trên lòng đường, để làm giảm vận tốc các xe vào cổng Chùa. Qua đó họ có thể nhận mặt các " phần tử " mà theo họ là " nổi cộm" , tôi củng không hiểu rõ lắm cái danh nghĩa nầy. Cái từ mà sau đó khoảng 40 phút tôi lân la dưới dạng người lái xe thuê và nghe hai công an mặc dân phục nói chuyện với nhau " Thích Thiện Minh là một người nổi cộm". Họ nhận mặt các vị Đại Sư, Hoà Thượng, Ni Cô ... Khi vào Chùa. Cảnh tượng khác nào một cuộc kiểm tra các em học sinh khi vào lớp học mà hồi xưa tôi đã được học dưới mái trường của nền giáo dục Đại Trí Tuệ.




Công an mặc thường phục có mặt khắp mọi ngóc ngách của sân Chùa, họ là những thanh niên, những phụ nữ ... sẳn sàng đến làm quen, tìm hiểu bất cứ những vị khách, những đoàn xe nào, với nhiều câu hỏi mang đậm tính vô thần vô nhân. Họ là những tên công an mặc quân phục sẳn sàng đến làm việc với những vị hoà Thượng tiếng tăm và địa vị. Bức ảnh dưới đây là một bằng chứng.
Chúng tôi vừa mới dừng xe đã có hai công an mạc thường phục đến hỏi thăm:

- Các Anh từ Sài Gòn đến hả.
- Vâng! Anh tài xế trả lời...
- Anh đi cùng vị hoà thượng nào thế?
- Ngày mai chắc là có nhiều người lắm, chổ nầy làm sao đủ chổ để ôtô, có bổ trí ở ngoài khuôn viên không vậy ?
- Dự tính khi nào thì về ?
- Ngủ tại đây hay ra ngoài ....Những câu hỏi mà đại loại ai củng hiếu, chí một vài người không chịu hiểu.



Hình ảnh Công An mời Thầy Minh Tuấn làm việc.
Tôi lân la tìm một chổ nghĩ mát ở ngôi Chùa đang xây dỡ dang. Nơi hầu hết  các công an mặc dân thường được bố trí, tổ chức như những vị khách ngồi chờ, tụ họp đánh bài ngay trong khuôn viên Chùa, có lẽ vì lệnh của cấp trên nên họ bắt buộc phải đến đây, tổ chức cờ bạc là một biện pháp giết thời gian chăng?.  Đang ngồi hỏng mát thì một người khoảng 40 tuổi đến hỏi tôi:

- Anh đến đây làm gì?
- Tôi là lái xe. Tôi trả lời.
Chúng tiếp tục chuyện trò và bàn tán. Một người cứ đứng nhìn vào khuôn viên Chùa và nói với một người phụ nữ đứng cạnh:
" Trong kia là trường dạy học, nam nữ lẩn lộn. Tu gì mà tu ..."
 
Bản năng hoang dã, chụp giật và xu nịnh cộng với cái ý thức hệ vô nhân đã ăn sâu vào não bộ của họ, để khi cần thì những xung điện trong các nơ-ron thần kinh phát ra những thứ ngôn ngữ sặc mùi xú uế.

Trước chuyển đi tôi được biết Thượng Tọa Thích Quảng Độ đã rất khó khăn khi rời khỏi Chùa, nơi Thượng Tọa đang tu hành. Vì bị công an địa phương gây khó khăn. HÌnh như họ muốn có một sự bảo đảm về mặt trị an - Họ muốn có một sự bảo đảm về tính ổn định của vị thượng tọa đứng đầu Phật Giáo Việt Nam hiện nay. Do đó để đảm bảo về thời gian củng như lộ trình ra Bình Định nên Ngài đã chọn con đường đi bằng tàu hỏa. Trong ảnh là hai công an mặc quân phục đã làm việc với một vị thượng tọa tại CHùa, về việc bố trí, tổ chức an ninh cho ngày lễ.
 

Hầu hết mọi chức sắc Phật Giáo đều tụ tập về đây, hình ảnh đám rước dưới đây cho chúng ta thấy điều đó:


Theo dòng lịch sử dựng nước của dân tộc thì Phật Giáo đã từng là một quốc giáo , một tôn giáo chính tông với tư tưởng rộng khắp, bao trùm mọi lĩnh vực văn hóa - xã hội - quân sự ...Trải dài theo thời gian, là cương lĩnh, là chân lý sống, là tiền đề mà nếu chúng ta vận dụng đúng sẽ cho ta con đường trị Quốc, an Dân.



Củng tại nơi đây, khi xưa nhà tư tưởng lớn, nhà cách mạng tài ba, vị anh hùng dân tộc Nguyễn Trãi trong một lần đưa tiến vị Đại Sư Đạo KHiêm về núi  " Thống Tăng Đạo Khiêm Quy Sơn" đã nói:
Lâm Kỳ dã diệc thừa thiên.
Cho dù vật đổi sao dời, xã hội có biển đổi như thế nào đi nữa, con dân có bị mê hoặc, mù tối, dị giáo ...Hay những thế lực hắc ám có đủ mạnh, đủ gian manh mà che lấp cả bầu trời thì Nguyễn Trãi vẩn là một Thiền Sư, con đường dân tộc và Thiền định đã cho Ông  bước đi mà không hề lệch hướng. Ngày nay: Những vị Đại Sư tuy không thể đem so sánh với các bậc tiền nhân nhưng cũng có không ít những Thượng Tọa với cái chân tâm thiền tịnh, sự giày vò trong chân tu, sự khổ ải trong ngục tù Cộng Sản... Đã cho họ nhìn thấy, bước đi trên con đường chính đạo, để những khổ nạn trong đời là những chuổi nhân quả, mà khéo biết ta có thể chận đứng:
xét bởi sự qua hay sự đến.
Bao nhiêu nơi nhục bởi nơi vinh.
Chắc rằng sự tụ họp về đây để tưởng nhớ, để cầu xin,...  và những hình ảnh đông đủ đã phần nào sưỡi ấm, đem đến cho các Phật Tử, con dân ngọn lửa tình yêu, tình đoàn kết và quan trọng nhất vẩn là sự khẳng định vị thế trường tồn của Phật Pháp, Phật Giáo theo dòng thời gian.
Khí thế đó không động, rất tỉnh lặng ... Nhưng công năng rất lớn để yêu ma cùng lũ thù địch hết sức run sợ, khiếp đảm ... Gây cho chúng cái bất an, cái khó ngủ ... để tìm chút an tâm chúng tìm cách ly giản, răn đe, khích lệ và mua chuộc cả nhân... Chúng kìm tỏa, chốt chặt các vị trí, đối tượng xung yếu ... Hình ảnh dưới đây cho chúng ta thấy cảnh các công an mặc thường phục đứng cùng một vị trí trong thời gian hai ngày.

Xin mạn phép trích dẫn quốn Nguyễn Trãi tâm thức và hành động khi nói về Phật Pháp:

 Kẻ sống giữa rừng Thiền thì mọi sự đều đầm ấm, giao hòa dù cho trở ngại hoạc khó khăn. Bền lòng, kiên trì mới thành đấng trượng phu:
Khó bền mới phải người quân tử.
Mạnh gắng thì nên kẻ trượng phu.

Những hình thức áp bức, lừa đảo và chia rẽ, hay xây dựng một hệ thống tôn giáo phục vụ một chế độ vô thần, một kiểu tôn giáo đậm mùi mê tín, xa ròi Phật Pháp đều là những trò ảo hóa không lâu bền:

Làm người mã cậy khi quyền thế.
có thủa bàn cờ tốt đuổi xe.

Nhân dịp đi cùng thượng Tọa Thích Nhật Ban, Thượng Tọa Thích Thiện Minh ... TRong tôi như ngộ ra một chân lý một ý thức mới, cái suy nghĩ đi vào dòng tự nhiên, thuận thiên mà đắp đổi việc đời, cho tới khi thành tựu sứ mệnh con người là một cuộc hiến sinh trên ba phương thức hành động:

Thực tại - chuyển hóa thực tại - tiếp ứng thực tại.

Tôi cảm nhận được sự thức tỉnh trong các vị và rồi qua hai câu sau:

Kẻ thời nên bụt kẻ nên tiên
Tượng thấy ba thân đã có duyên
Bành được, Thương thua con tạo hóa
Diều bay cá nhảy đạo tự nhiên.

Cái thế  thời, thời thế theo dòng con tạo hóa. Nhưng Phật Pháp và chân tu mãi mãi vẩn là Phật PHáp và chân tu. Để rồi trên con đường chân tu đó Việt Nam lại một lần nữa nhận thấy, nghiệm ra .. Dựa trên những sinh thức và hành động và qua sự kiên định, Thiền định của các vị đại Lão Hòa Thượng, các phật tử, con dân  sẽ dứt khoát với bọn quan lại tham nhủng, tẩy chay những người đi trái với Phật Pháp, cảnh cáo những triều chính hư hèn ... Qua họ thái độ yêu thương, sự phụng sự đối với sinh dân đang bi áp bức sẽ được thể hiện, được che chở bở các vị chân tu. Đưa đến sự phá sản của bọn chính trị sâu dân mọt nước nơi cung đình.

Bình Định ngày15/7/2010
Trần Văn Huy