Thứ Bảy, 5 tháng 12, 2009

Những mảnh đời bất hạnh: Hội nghị Diên Hồng về cái lưỡi bò 9:

Những hình ảnh quá khứ lại cứ lần lượt hiện lên trong đầu Chị. Đó là những nhảnh đời.

Những mảnh đời bất hạnh:


Đời người …
Sung sướng... trong sinh ra
Hạnh phúc …Trong lớn lên bên trong tổ ẩm .
Ý chí … Trong trưởng thành và tạo lập .
Viên mãn … Trong tuổi già .

Đó là cuộc sống .

Nhưng đôi khi:
Đau khổ trong nước mắt .
Đau thương và mất mát .
Số phận nghiệt ngã
Tâm hồn ngã quỵ .

Ta chết đi, nên chăng?

Không!

Ta càng phải sống !

Đó “ Ta càng phải sống “ Là câu nói của lão điên. Lão điên khi nhắc đến ở cái thị trấn Vôi, Kép tỉnh Bắc Giang nầy ai mà chả biết .
Cái lão ở truồng suốt ngày đi lang thang khắp ngõ phố, và thường xuyên nằm ngũ trước cái UBND nầy, từ bao năm đã tạo được hình ảnh loang lỗ trong tâm trí tụi nhóc chúng tôi. Nhưng cái làm cho người ta nhớ nhất vẩn là câu nói “ Không, ta càng phải sống “ ấy cứ như múi kim đâm vào tâm hồn mọi người .
Cái hình dạng trần trụi, đen nhẽm, lông lá đầy rẫy ở những chố cần đầy ấy cứ như thôi thúc . Cái đầu bết lại với những rợi tóc lâu ngày không tắm gội, qua thời gian đan kết lại thành những sợi to đùng và xám xịt như cái ổ chó. À không: giống các cầu thủ bóng đá bên tây hơn . Chí khác là ít tắm gội nên thế .
Hình ảnh về lão bắt đầu từ năm 1976 . Không, đúng ra là Lão về cái làng nầy từ những năm đó .
Đó là vào tiết thu …..

Nam ơi . Nam ơi . Về đi anh .
Ông bí thư xã đang chờ Anh ở nhà ấy .
Đang dạy học ở lớp nhưng nghe tiếng vợ gọi . Nam chợt đưa mắt nhìn ra cửa lớp . Cái dáng hớt ha hớt hải của Hương làm anh cảm động lắm.
Anh đưa mắt xuống đám học sinh và nói:
Cả lớp nghỉ ít phút . Rồi bước ra cửa .
Có gì thế em? Nam hỏi .
Anh à . Ông bí thư đang chờ anh . Có giấy triệu tập, động viên … Anh lên đường nhập ngũ .
Nghe tới đây . Nam nghe lổ tai mình như lùng bùng, quả tim mình như nhảy nhót "bản dòng sông ly biệt" thì phải .

Và cứ thế . Như bao thanh niên khác . Nam lên đường đi B. Dù sao cũng xa nhà. Đã xa nhà thì ta nên tích lũi, phấn đấu . Chẳng mấy chốc anh đã lên tới chức chính trị viên đại đội .

Trường Sơn. Hai chữ nghe hải hùng theo bước tiến . Những hôm trời mưa, những cơn mưa rừng như kéo dài mãi, từ ngày sang đêm. Những con muối vằn kéo nhau từng đàn vây lấy những thân người đã xanh nhợt màu của úa . Những cái đói cồn cào thâu đêm . Khi ta đói ta càng khó ngủ, trong đêm tiếng rên của đồng đội . Tiếng kêu mẹ của những người hấp hối.Tiếng bom nghe xa xa và tiếng đất rung chuyển . Cộng với mùi hôi thối kéo theo dọc đường hành quân. Thỉnh thoáng có những đồng đội hy sinh, đang bốc mùi thối rữa, hình ảnh những xác chết không kịp chôn nằm trên chiếc võng trắng xóa vì giòi bọ …. Tất cả chí còn nghĩ làm sao để sống .
Cái ý chí đã được thay dần bằng chữ tồn tại. Muốn tồn tại thì chí còn cách tiến bước. Lùi ư: Ai cho mình lùi? Mà lùi vào đâu?....Nên nhớ cái dư luận xã hội có thể quyết định sống chết của một cả nhân . Nam không thể trái ngược với dòng chảy đó …
Thời gian cứ thế trôi theo những cơn mưa rừng .

Còn tiếp

1 nhận xét:

  1. Con người theo thời gian của rừng rú cũng biển đổi dần theo. Lúc nầy đây: Cái nhân sinh quan, cái quan hệ sống hầu như không tồn tại nữa. Mà những quy luật, những quy định về lối sống, cách sống từ bao ngàn năm đúc kết, bổng chốc không còn nữa. Con người trở nên man rợ và khô cứng.

    Cuộc chiến kết thúc:
    Anh đặt chân vào cố đô.
    Cảnh cướp bóc, chiếm đoạt tài sản, cảnh tháo chạy của ngụy quân... Cảnh thu gom, vơ vét của các anh em trong sư đoàn. Trong Anh thầm nghĩ: Sao con người ta nhanh quên thế. Người ta quên ngay, mới cách đây vài ngày thôi người ta còn tìm mọi cách để sống. Nhưng giờ đây cái tham cái tàn ác được tôi luyện trên đường hành quân có dịp bộc phát.
    Trong Anh chí còn ao ước gặp vợ,gặp Mẹ...

    Anh rảo bước trên cầu trường tiền. Chiếc cầu ngổn ngang quần áo rằn ri, áo xanh nhà binh... Khi người ta cần sống thì các hình tượng đẹp đẽ của người lính cũng sẳn sàng tháo bỏ, dẫm nát...

    Anh dừng chân trước con búp bê. Đôi mắt trong xanh với hàng mi bóng mượt uốn cong màu vàng nhạt rất đẹp. Đôi mắt như đang trừng trừng nhìn Anh.Cái nhìn như căm hờn, cái nhìn ai oán của một con vật vô tri vô giác. Cái vô tri cũng có linh hồn của nó, đang chăm chú như vạch trần tội ác của một chế độ đã đang đè chết một dân tộc. Đôi mắt với cái tròng màu xanh của nó cộng với nổi cay xè trong mắt Anh tạo nên một màu trắng xóa.

    Màu trắng của khăn tang, màu trắng của một con đường chết đã một lần nữa được tái hiện lại. Màu trắng của xác người trơ trên cát trắng chí còn lại bộ xương khô . Màu của nhưng ngôi mộ tập thể dưới làn đạn của đế quốc Mỹ . Màu trắng của của những bộ xương không đầu vì bị chặt dưới dao của cộng sản, màu của giá treo cổ, màu máu của Anh Hùng Yên Thế chãy tức tưởi trước hành vi phản bội và sự thâm ác của Trung Cộng và đế quốc Pháp, máu cũng đã đổ trên quê hương Bắc Giang của Anh và nhiều nơi khác nữa ... Do hành động man rợ của con người rừng rú ... Lần lượt tái hiện .

    Anh cúi mình nhặt lấy con búp bê . Anh nhìn kỹ , người ta mặc cho nó chiếc đầm trắng dài xuống tới đầu gối . Rất xinh xắn dể thương làm sao . Mặc cho thiếu một cảnh tay như anh nhưng nó vẩn mũn mín cười rất ngây thơ . Cũng đúng thôi. Nó đâu trãi qua cuộc đời . Anh cầm lấy con búp bê cụt tay như là một chứng tích của tội ác.

    Anh không cần gì , giờ đây Anh vẩn sống vẩn sống. Đó chình là cái hơn hẳn mọi thứ mà đám người giòi bọ kia đang lùng sục và ra sức cướp bóc. Có thằng còn đập tung cái " Đài Ra Đi Ô " để xem bên trong nó có con búp bê bằng kim cương hay sao mà nói được, đã ngu nhưng vẩn tham. Cái tham chả cần ai dạy.

    Đầu óc Anh như quay cuồng, như áo giác, như bị thôi miên. Trong anh một giọng nói trầm hùng, một bóng dáng Vua Hùng đang đứng trên núi cao hò hét:

    Độc lập hay tàn sát.?
    Thống nhất hay cướp bóc?

    Anh còn nghe thấy giọng trầm hùng kia nói lớn:

    Hồi xưa biết thế khi Lão chủ tịch kia phát biểu:

    " các Vua Hùng đã có công dựng nước...."

    Biết thế ta cho sét đánh chết, hoạc cho lăn từ trên núi xuống cho hộc máu chết luôn.

    Các hình bóng mờ dần. Nam đi vào trạng thái hôn mê.......

    Còn tiếp

    Trả lờiXóa