Thứ Năm, 22 tháng 10, 2009

Hội nghị Diên Hồng về cái lưỡi bò 6:

"
Kế "Ám độ trần sương" là bí mật đưa quân qua con đường mà không ai nghĩ rằng ta sẽ đi qua.
Kế này áp dụng giữa lúc hai bên đang đấu tranh, chiến đấu với nhau.
Mỗi bên đều ra sức giấu mục tiêu thật của mình rồi đưa ra mục tiêu giả mà lừa đối phương.
Đây là công việc rất phức tạp, có một quá trình khúc triết. Như "Tôn Tử Binh Pháp" viết: “Việc binh là trá ngụy, có thể mà làm ra vẻ không có thể, dùng đấy mà tỏ ra không dùng, gần giả làm như xa, xa giả làm như gần. Lấy lợi mà dụ, gây rối mà đuổi, thấy khỏe thì tránh. Đầu tiên là làm mọi cách giảm nhược lực đối phương, sau rồi mới tiến hành dự định.". Ha ha ha.
Tự nhiên Lão bật cười.

Nó không ngờ tới. Lúc đó coi như ta thắng. Không phải là thắng đất nước nó. Ta chí cần qua đây trên cái mặt đất nầy, nhắc đến thằng Trung nầy mọi người phải khiếp, phải kính nể, một việc ta làm, một lời ta nói phải được hơn nó.
Chính nó đang phòng ngừa điều nầy ở ta. Cái đầu Lão gật gật mấy cái. Đưa tay lên vuốt đôi ria dài như thường lệ và là thói quen của Lão. Khuôn mặt đã tươi hơn, con mắt Lão đảo quanh một lượt khắp phòng , rồi đứng dậy theo thế tay nâng quả địa cầu trong dịch cân kinh, mà Lão còn biết cả dịch cốt kinh , làm vài động tác hít thở, vặn tay răng rắc.

Lão bước chậm rãi xuống nhà ăn. Nơi có hai nhân viên đang đợi để báo cáo với lão về mọi việc đã diễn ra trong một đêm. Lão từ tốn ngồi vào bàn ăn, nhẹ nhàng cầm cái khăn ăn bằng lụa tơ tằm vắt lên ngang ngực. Chợt Lão giật mình:
Vải nầy là gì mà êm ái lạ. Lão lại cầm lên xem . Lão đưa hai tay ra giật mạnh chiếc khăn… Bền quá. Lão nói rất nhẹ, cho chính Lão nghe . Lão đưa con mắt sang phía anh nhân viên rồi nói:

Chú gọi thằng quân nhu và thằng văn hóa thong tin đến đây. Tui có việc cần bàn với các chú ấy.

Anh nhân viên chạy vội đi. Mười lăm phút sau trở về cùng hai người khác, trên mặt những con người nầy thể hiện nết lo âu. Lão chờ hai vị ngồi xuống rồi từ tốn nói.
Các chú xem hộ đây là vãi gì? Bao nhiêu một mét, xuất xứ từ đâu?

Một người trả lời Lão với cái giọng Quảng Đông pha trộn với sự lo lắng rất khó nghe:

Thưa Anh. Đây là lụa tơ tằm, được dệt bằng tay của xứ Hà Đông bên cô Việt.

Thế hả. Phải nói thằng Dũng gởi tiếp sang nữa nha.

Nói đoạn, rồi quay sang ông Văn hóa tư tưởng nói với giọng trách móc.

Chú làm văn hóa chi rứa.

Lá cờ là nền tảng quốc gia. Thể hiện tư tưởng chế độ, là biểu trưng cho hiển pháp nước nhà…
.
Tui hỏi chú: Chú lấy vải gì may. Cờ chưa lên đã rách thế. Tui ra lệnh cho chú, Cầm lấy cái khăn nầy về, tìm đúng chất liệu đó mà may. Mà hồi xưa Ông Mao cũng lạ, Đại Hán to là thế, trung tâm của vũ trụ, sao không vẽ cờ nền đỏ và hình quả cầu giữa lá cờ cho nó đúng với tinh thần dân tộc nhỉ, kế cũng lạ …

Lão đứng lên đi ra phía hiên, nơi có thể nhìn thấy cái cột cờ trước sân nhà Lão. Dưới ánh nắng ban mai, và với cơn gió thối nhẹ … Lá cờ tít trên cao như phất phởi tung bay qua cái nghĩ của Lão . Lá cờ Đại Hán rồi đây lại sẽ tung bay trên nóc mọi nhà.
Một ngày mới bắt đầu với Lão….

còn tiếp

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét