Thứ Hai, 28 tháng 9, 2009

Hội nghị Diên Hồng về cái lưỡi bò 4.

Lão Trung:

------------------------------

Lão Trung, người nguyên đơn trong vụ lưỡi bò mà chúng tôi vẩn phải gọi là Bác Trung. Đó là bọn nhóc thả trâu tụi tui thôi, chứ mấy đứa đi học vẫn hay gọi là Lão Trung Gù. Có lẽ lão cũng thâm nho, không. Thâm độc thì đúng hơn, giống lão Tế Tướng Gù trong phim võ hiệp hay lịch sử gì gì ý.|

Có lẽ Lão Trung nầy cũng một gien với lão kia, cũng gù, cũng him him, ty hí mắt lươn, tuớng đi nhẹ như chim, hai chân thoăn thoát, tướng tinh con cú thì phải…. Hông hiểu sao các cụ lớn lại cho thông gia với lão. Đặc biệt khi lão cười hàng ria mép cứ nhếnh lên, đáng ghét. Chắc tại một mình nuôi con nên cần người tâm sự, phòng lúc ốm đau nên cô Việt mới gả con gái cho Lão ấy chứ.

Thằng con trai Lão xấu hoắc, tui mà không chăn trâu, loạng quạng tui đẹp giai hơn, hihihhi.

Thằng con mắt lấm la lấm lét, hình hài như con mãng xà chí chực vồ mồi… Buồn ơi là buồn. Rõ là hoa nhài cắm bãi cứt trâu.

Hôm nay: Trước khi ra sân đình Lão Trung đã thức từ sáng sớm, Lão thắp hương vãi cụ Mao. Lão vãi xong cụ Mao thì hông biết vãi ai nữa vì từ xưa đến giờ Lão có tin ai đâu. Hôm nay Lão lo quá, Lão thấy ảnh cụ Đào treo trên tường nên Lão vãi cả cụ Đào. Cái bóng Lão vãi cụ Đào được hắt bởi bốn ngọn đèn nến làm nó trở nên hiu hắt âm u, đôi tay dài của cái bóng trở nên ngoằn nghèo, xương xấu y như Lão đang vận cửu âm bạch cốt trảo vậy.

Vãi xong, không như thường lệ, gọi gia nhân dâng trà. Hôm nay Lão im lặng đi vào thư phòng, ngồi xuống phán, xếp chân kiết gà và bắt đầu cho cái sách lược hôm sau, tại sân đình.

Trong đầu Lão giờ đây số liệu nó cứ đan xen, nó không được rõ ràng cho lắm. Chuyện cái lưỡi bò ấy. Đành phải làm thôi, không làm không được, cái Lão Mao và các Lão khác sau nầy đều nói là của mình rồi, dân tin rồi. Mà khi dân đã tin thì làm gì mà không xong. Lão thấy cái thuận thứ nhất. Nói chung cái thuận nầy làm Lão an tâm hơn. Lão sợ đếch gì cái người nhà cô Việt. Nói tuẹt ra là Lão còn dè mấy thằng khác, trong đó có thằng Đài, thằng Phi…

Lão còn nhớ cái vụ Ba Bình. Cái thằng già đốn mạt đó đã cướp nó đi trong tay Lão, khi thằng con trai nhà con Việt bị dìm chết vào cái năm định mệnh 1975. Năm đó, không trước đó, Lão đã cho người tấn công Hoàng Sa 1974 cũng để có được cái lưỡi bò nầy. Trong tình thế đang dè đầu những thằng nhà con Việt, thì Lão Đài ngang nhiên làm thịt Ba Bình, thằng này Lão thật. Cũng may năm 1988 mình cũng nhằn được một mẩu cạnh đó. Nhắc đến Lão Đài, Lão cảm tưởng như có cái xương gà đang đâm vào cái yết hầu của Lão. Cái thằng, dù sao cũng anh em ruột thịt, thế mà nó để ý gì đến. Nó có mạnh thường quân mà. Nhưng chưa đâu, rồi có ngày Lão cũng phải tìm cách cho nó quỳ dưới chân Lão cho xem.

Mà cái lưỡi bò nầy sao lắm thằng thích thế, rõ là đàn ông, cái tính tham đã có từ lúc sinh ra thì phải, cái tính chiếm hữu vỗn dĩ nó rất tự nhiên. Thế mà thằng Mác, thằng Lê, rồi còn cả thằng Mao nữa chứ, cứ một mực đòi công hữu, trái ngược tự nhiên quá, trái bản năng sống, mà sống là quý nhất rồi, chết thì cần cái đếch gì, ngu nhu chó thế mà trước giờ mình cố tin. Thây kê. Ta cứ mượn cái xác ma đó để ta làm theo hướng của ta, cần đếch gì cái chủ nghĩa nầy nọt, vứt mẹ nó qua một bên.

Thằng Quảng nó thông báo là có rất nhiều xuồng sắt lạ đang ở ngay con nước nhà cô Việt từ nhiều ngày nay. Thông tin nầy quan trọng đây. Quan trọng hơn là cái thái độ của khu vực và xa hơn nữa cho cái lưỡi bò, hay là gì? Họ đang vờn mình đây, dò xét Lão hả? Khó lắm nghe các con! Lão tính cả rồi, các con đâu biết rằng Lão có thể bò từ ruột tượng vị lảnh tụ bên nhà cô Việt để bò ra hông. Chiêu này mới nghe con, mới nhưng mà thâm ngang với của ông Lượng chứ bộ.

Đôi mắt Lão càng ngày càng sâu, nó làm cho cái mũi của Lão như càng dài ra, như càng khuằm xuống, trông thật tinh thâm thiên văn địa lý. Lão tự nhũ không được khinh địch. Phải cho mấy thằng nhà báo đưa tin cho con dân Lão biết và nói rõ con Việt đang chiếm giữ cái lưỡi bò của Lão, để từ đò kêu gọi sự úng hộ của con dân cho hành động của Lão. Con dân úng hộ thì quân đội phải úng hộ thôi, đây gọi là "tính chất bắc cầu" mà. Đi một bước bằng hai bước đây. Đối nội coi như êm.

Ai là người quyết định vụ nầy?

Lão “đi tìm nai sơ nơ“ thì chí biết dựa trên công ước, công eo. Nhưng cái khó là bây giờ cái lưỡi bò nó không phải là chuyện giữa mình với con Việt nữa rồi, nó trở nên ba phương tám hướng rồi. Nên tính chất quyết định của Lão “đi tìm nai sơ nơ” cũng được khoảng một vài chục phần trăm thôi. Các phần trăm còn lại e rằng nó là thực lực của các bên.

Hay là mình bịt miệng lão Đài vậy?

còn tiếp

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét