Thứ Bảy, 31 tháng 12, 2011

Về Tây Bắc tắm tiên

Lên Tây Bắc xem gái Thái tắm tiên!

http://img31.imageshack.us/img31/7229/96097619.jpg
12/04/2010
Người ta vẫn kháo nhau: Lên Tây Bắc mà xem con gái Thái tắm tiên! Con gái Thái da trắng như hoa ban, uyển chuyển với những đường cong tuyệt mỹ! Con gái Thái dịu dàng hiền thục!
Mới nghe có vẻ như thô và phàm tục, nhưng với những người đã từng ở Tây Bắc. hoặc am hiểu văn hóa Thái thì cảnh con gái Thái tắm tiên là một phần không thể tách rời trong văn hóa Thái và nếu thiếu cảnh trữ tình, nên thơ ấy suối ngàn Tây Bắc sẽ kém đi vẻ lung linh huyền ảo. Tây Bắc sẽ phần nào kém đi vẻ đẹp dung dị, nhưng vô cùng lãng mạn, nên thơ.




Người ta đi ngắm các cô gái Thái hòa mình với thiên nhiên đậm chất hoang sơ và huyền thoại như ngắm ánh bình minh trong sương sớm, ngắm hoa ban khoe sắc mùa xuân, hay thả hồn trong một tiếng chim lảnh lót đầu non.

Thứ Tư, 28 tháng 12, 2011

Tin báo: Cộng Sản Việt Nam xét xử nhà đấu tranh Hồ Thị Bích Khương



Kính thưa các bậc trưởng thượng, quý niên trưởng, các diễn đàn trong và ngoài nước. Thưa ban chấp hành lâm thời cùng toàn thể thành viên khối 8406. Các tổ chức yếm trợ khối 8406. Cùng các đảng phái và tổ chức khác.

Ngày mai, tức ngày 29/12/2011. Nhà nước cộng sản Việt Nam sẽ đem nhà đấu tranh bất khuất, kiên trung và oanh liệt Hồ Thị Bích Khương ra xét xử tại tòa án thành phố Vinh – tỉnh Nghệ An. Với tội danh: kêu gọi, kích động dân oan, giáo oan biểu tình gây rối. Xây dựng và lãnh đạo phong trào dân oan các tỉnh Nghệ An, Hà Tĩnh và Thanh Hóa. Liên lạc và tìm gặp dân oan các tỉnh phía bắc như Hải Phòng, Nam Định, Bắc Giang… tụ tập trước vườn hòa Mai Xuân Thưởng và cầu Giấy _ Hà Nội, lằm mất mặt an ninh thủ đô, bôi nhọ danh dự bộ chính trị.

Thứ Tư, 21 tháng 12, 2011

Những Mảnh đời tỵ nạn cộng sản



Với mong muốn tìm hiểu cuộcsống của những người Việt tị nạn tại Thái nên tác giả đã viết về những cuộc đờicủa họ, sau khi được nghe những lời thổ lộ, tâm tình và hoàn toàn đã được sự đồngý, cho phép của các cả nhân cũng như gia đình họ. Được mô tả lại dưới đây:

1. Những người lính già sót lại.

Tôi tình cờ gặp ông khi vừachân rướt chân ráo tới ThaiLand. Trong cái cảnh còn ngỡ ngàng trước sự văn minhhiện đại của đất nước phát triển Chùa Tháp, khi trong người không một cắc bạc đểnuôi thân. Cũng trong cái hoàn cảnh ấy tôi đã thầm cảm ơn sự sắp đặt của đất TốiThượng, tôi đã gặp được những người cùng chí hướng, cũng nhờ họ tôi đã có chổdung thân, đã tìm được việc làm… Mà giờ đây trong tôi vẫn luôn thầm cảm ơn vàmong cho họ đến được bến bờ tự do thật sớm.

Thật tình cờ, ngày đi làm đầutiên, tôi đã gặp ông. Một Ông già! với dáng người khẳng khiu, nước gia rám nắng,tóc đã bạc, răng đã rời… Nhưng vẫn có đôi mắt tinh anh và sáng rực.

Thailand đến mùa lũ, ngườingười nhà nhà hổi hả, thúc giục nhau, kẻ tìm cách nâng đồ đạc lên cao, ngườitìm cách xây tường chắn nước, nhà kia rục rịch chuyển nhà ra khỏi vùng lũ tới,hàng xóm hổi hả kéo nhau thu gom mì tôm và nước suối… Dân Thái đang hoang mangvới đợt lũ mới mà hơn nữa thế kỷ giờ đây mới gặp.

Thứ Hai, 19 tháng 12, 2011

Chúng là Cộng Sản

Chúng là Cộng Sản

Những ai tham thiền đều đôi lần nói chuyện với chính cái trí của mình. Đó là những suy nghĩ miên man, không dứt, liên tục và có tính xuyên suốt hay rời rạc với những ý nghĩ đứt đoạn và nội dung mơ hồ nhiễu loạn. Đôi khi ta nghe cả giọng nói của chính ta, cứ thảnh thót, lúc bổng lúc trầm, lúc nhanh lúc chậm với những câu chuyện không đâu nhưng đôi khi lại hết sức sống động. Có một câu chuyện thú vị xãy ra mà đến nay tôi nhớ mãi, buổi nói chuyện với chính mình rất dài và đã mở ra cho tôi cái nhìn mới… Nó như một dấu chẩm hỏi cho vô số những nhận định, cũng như hành động sau này:
Ai cũng biết CS là chuyên gia nói láo và hết sức tàn ác? Nhưng nói láo đến mức nào và tàn ác ra sao? Thời gian biểu hiện cụ thể là gì? Những tổ chức ngoại vi nhằm để che đậy cho những hành động trên bao gồm những ai, tổ chức nào, tên gọi là gì?…

Khóc thương cho sự lầm than

Tôi ít khi xem một đoạn video hay đọc một bài viết mà có cảm xúc thôi thúc để viết một đoạn comment như lần này. Hôm nay hầu hết người dân Bắc Hàn đang khóc thương cho một người mà họ xem là một lãnh tụ, có công không khác vị cha già dân tộc.
Sự kiện này như là một sự tuần hoàn của lịch sử, đất nước Bắc Hàn đã hai lần khóc thương. Họ khóc thương cho một người mà nước mắt còn rơi nhiều hơn là khóc thương cho những nạn nhân trong cuộc chiến tranh với Nhật Bản.
Tôi nhìn họ khóc mà nhớ lại mình đã xem một đoạn phim tài liệu ngắn, khi tên tội đồ dân tộc Hồ Chí Minh qua đời, hàng triệu người miền Bắc thời đó đã có những giọt lệ khóc thương. Trong tài liệu đó, hàng hàng các em học sinh, với đôi mắt mở to,trên cái khăn quàng đỏ đã khóc hu hu... Kiểu khóc theo hội đồng, hay là thấy các thầy các cô khóc thì củng khóc theo, hay đó là kiểu lan truyền của hiệu ứng tâm lý...
Mấy chục năm sau, cũng xem phim tài liệu đó, bà hàng xóm cạnh nhà tôi, bán nước chè đầu ngõ phát biểu một câu xanh rờn:
" Hồi đó! Tui khóc nhiều lắm, thương Bác lắm, cả đời không vợ không con... Nhưng bây giờ mới thấy phí. Đáng ra mấy thằng cán bộ khóc thì đúng hơn..."
Câu nói lững ấy quả đủ cho mọi người ngồi uống nước chè mỗi sáng. Những giọt nước mắt đó quá là phí phạm cho một con người vinh thân phì da, cho một con người đá nướng hàng triệu dân đen cho cái mục đích nô lệ Cộng Sản Quốc Tế. Cho cái nạn tham nhũng mà ngày nay đang lan tràn của mấy thằng Trung Ương mà hồi chiến tranh Bà làm gì thấy có thằng nào.
Hôm nay đây, người dân Việt Nam xem cái video này, chắc chắn có sự xung đột trong gia đình, trong công ty, ngoài phố... Kiểu xung đột kẻ khóc người cười. Khóc vì lầm tưởng, cười vì thấy nó khả ổ, kẻ lặng thinh vì nhận ra thật đáng thương cho những con người còn trong tối tăm chưa thể thoát được.
Đáng thương không chỉ dừng ở đó, họ khóc, con họ cũng sẽ khóc... Cháu họ cũng khóc. Nó là sự định hướng của cái xã hội chủ nghĩa quái thai và dị dạng. Họ khóc mà không biết khóc vì ai, cho cái gì... Để rồi nước mắt khô đi, khi chính anh em, cha mẹ, bà con ra đi không có người đưa tiến.
Rồi đây, khi thời gian trôi đi, chế độ mới hình thành, văn minh nhân loại sẽ làm rõ công hay tội... Thử hỏi họ có còn nhớ chăng, một lần mình đã khóc...

Lý Đông