Thứ Sáu, 21 tháng 8, 2009

Ra Hà Nội 2:

Chiếc xe ca màu trắng bạc theo kiểu hải âu cũ đang gồng mình lăn những bước vất vã qua đoạn đường gồ gề trước cổng bến. Kể cũng lạ: Xe bắt đầu từ bến rồi mới lăn trên đường, nhưng hình như giữa đường và bến luôn luôn có một cái gì đó xa cách, nên hầu như trước của bến lúc nào đường cũng xấu. Nói theo chiêm tinh có lẽ là trái mệnh.
Bầu trời màu hè làm cho quang cảnh sáng lòa, chói lóa qua những rạng phi lau khi phán xạ trên những giãi cát trắng làm cho mọi vật trở trên mờ lòa và xiêu vẹo khi chiếc xe đi ngang. Trên xe Bác tài đã bắt đầu tăng tốc khi đã lê la suốt một ngày qua hai tỉnh để bòn rút và nhồi nhét những vị khách cuối cùng như không còn chổ để đi. Thôi thì nghề nào nghiệp nấy, người ta kinh doanh thì người ta phải tích cực chứ.
Khổ nỗi có lẽ tuổi thọ của chiếc xe có khi còn bằng tuổi của Bác tài và các hành khách cộng lại ấy chử. Nó già nua, nó gầy còm ốm yếu như con trâu già nhà tui mà mới đây thôi mẹ tôi phải cho nó vào lò mổ khi quyết định để tôi đi thi. Con trâu già gắn với gia đình hơn hai mươi năm nên không ai nỡ giết thịt, thế mà.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét